Chương 52

“Trong kịch bản có đoạn này sao?” Ôn Lệ hoảng hốt, tìm lý do từ chối, “Anh đừng tùy tiện thêm cảnh cho mình, trì hoãn thời gian tập của mọi người.”

Tống Nghiên còn chưa nói gì, các diễn viên bên cạnh lập tức ríu rít bày tỏ.

“Không mất thời gian đâu ạ!”

“Chúng em cũng muốn học đóng phim tình cảm!”

“Diễn đi diễn đi cô Ôn, chúng em rất muốn xem hai thầy cô diễn với nhau.”

Một đám nói là học, trong mắt lại toàn là ngọn lửa bát quái hừng hực.

Bọn họ muốn học, Ôn Lệ không hề thấy bất ngờ.

Nhưng Tống Nghiên muốn học, có vẻ không có ý tốt.

Huống chi cô không hề cảm thấy phim tình cảm là điểm yếu của Tống Nghiên.

Ít nhất là mười năm trước, Ôn Lệ chưa tiếp xúc với đóng phim xem được bộ phim đầu tay của Tống Nghiên, đánh giá bằng ánh mắt người ngoài nghề của cô, Tống Nghiên đóng rất đạt.

Cô không phải người thích xem phim điện ảnh, có lần Bách Sâm hẹn cô đi xem phim, cô lười biếng hỏi phim gì, Bách Sâm nói phim gì không quan trọng, quan trọng trong bộ phim này Tống Nghiên là nam chính.

Ôn Lệ còn nhớ lúc ấy mình khϊếp sợ thế nào, thậm chí còn tưởng hôm đó là cá tháng tư.

Sau đó đến rạp chiếu phim, nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên màn ảnh lớn, cô mới tin.

Rõ ràng trong ấn tượng của cô, Tống Nghiên vẫn là học trưởng vùi đầu chuẩn bị thi đại học, ít nói lạnh lùng. Trong phim, anh lại là người si tình, yên lặng bảo vệ nữ chính, cố chấp và thâm tình.

Ôn Lệ tìm tên anh trên mạng, anh đã có Tieba và rất nhiều tin tức mới.

Anh trở nên nổi tiếng, xung quanh toàn là ánh đèn, Ôn Lệ còn chưa kịp thực hiện ước mơ của mình thì đã bị anh giành trước một bước.

Học trưởng mà ngày nào sau khi tan học cũng ở trong phòng học làm bài tập với anh Bách Sâm, cuối tuần nào cũng đến nhà cô dạy học cho em trai cô, đột nhiên trở thành kiểu người mà cô cực kỳ mong được trở thành.

Cho nên lúc công ty quản lý nước ngoài muốn hợp tác với cô, cô đồng ý không hề do dự, một mình ra nước ngoài làm thực tập sinh.

Một mình ở nước ngoài không giỏi giao tiếp, thỉnh thoảng Ôn Lệ sẽ làm trái quy định của công ty quản lý, lén dùng điện thoại lên mạng.

Liên lạc với bạn bè, tìm tin tức về Tống Nghiên trên mạng.

Sau đó “Máy Bay Giấy” cũng được chiếu ở nước ngoài, mạng nước ngoài cũng có rất nhiều đánh giá về anh, cô xem hết từng cái, hâm mộ anh, đồng thời cũng cổ vũ bản thân nhất định phải tiếp tục kiên trì, phấn đấu ra mắt ở nước ngoài.

Sau đó bị cậu bắt về nước, Ôn Lệ thấy bế tắc, sự nghiệp thần tượng trong nước vẫn chưa phát triển, không có show đào tạo thần tượng, cũng không có sân khấu ca hát riêng, cô không biết bắt đầu từ đâu, thậm chí sắp từ bỏ ước mơ của mình.

Lúc đó Gia Thụy Entertainment của Trương Sở Thụy cũng mới thành lập chưa bao lâu, cô ấy tìm đến Ôn Lệ, hỏi Ôn Lệ có muốn làm diễn viên không.

Ôn Lệ chưa từng học diễn xuất, cũng không có đam mê theo đuổi ngành diễn viên.

Nhưng cô bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh của học trưởng Tống Nghiên trên màn ảnh.

Ôn Lệ cực kỳ không phục, anh có thể ra mắt với thân phận diễn viên, nổi tiếng vẻ vang, được nhiều người thích như thế, thì vì sao cô không được?

Nếu cô làm diễn viên, chắc chắn cũng sẽ không kém anh.

Những năm nay cô đã xem đi xem lại bộ phim đầu tay của anh rất nhiều lần, cô đóng nhiều bộ phim thần tượng lớn lớn bé bé, từ sự ngây ngô ban đầu đến lúc đã quen thuộc sau này, bây giờ đã có thể thoải mái giảng diễn cho những diễn viên mới, phim tình cảm nên diễn thế nào, ánh mắt và động tác cơ thể nên biểu hiện thế nào, phải nhập vai như thế nào, phải để bản thân hòa vào vai diễn như thế nào.

Nhưng cô vẫn nghĩ rằng, kĩ năng biểu diễn của cô đều không bằng ánh mắt cực kỳ ngây ngô của Tống Nghiên năm đó.

Chuyện này không liên quan gì đến diễn xuất, hiển nhiên anh đã cố gắng nhập vai, biến mình thành nam chính Trần Gia Mộc.

Trong “Máy Bay Giấy”, diễn xuất của Tống Nghiên cũng không được tính là tốt, nhưng ánh mắt lại đạt điểm tuyệt đối, các giám khảo của liên hoan phim lớn không phải người mù, nếu anh thật sự không diễn được thì còn bỏ phiếu chọn anh làm diễn viên mới tốt nhất làm gì.

Sau đó, Tống Nghiên rất ít khi đυ.ng vào những kịch bản lấy tình yêu là chủ yếu nữa, bộ phim của anh và Đường Giai Nhân cũng được tính là tác phẩm nổi bật nhất trong danh sách phim tình cảm của anh rồi.

Anh nói mình không biết đóng phim tình cảm, vậy bộ phim với Đường Giai Nhân tính là cái gì?

Vì thật sự rung động sao?

Càng nghĩ càng thấy chạnh lòng, thậm chí Ôn Lệ còn nghĩ rằng phim tình cảm là cái cớ để anh che giấu chuyện đã từng thật sự rung động với Đường Giai Nhân.

Nếu diễn cùng cô, cũng là nhược điểm sao?

Nếu là vậy, có phải điều đó đã chứng tỏ rằng anh căn bản không có ý gì với mình không?

Nói ra cũng thật buồn cười, tất cả thiên phú của cô đều rơi vào phim tình cảm, mỗi khi đóng xong một bộ phim, cô sẽ dính tai tiếng một thời gian, nếu không phải tin đồn truyền thông vô căn cứ thì là vì hai bên phối hợp cố ý xào couple, sau khi ra mắt cực kỳ bận rộn, chưa từng yêu đương, nhưng trong mắt rất nhiều người qua đường không hiểu gì về cô, Ôn Lệ là một người phụ nữ đã trải qua rất nhiều mối tình phong phú.

Cho nên cô mới muốn thoát ra khỏi vòng phim thần tượng an toàn, tìm cho mình một con đường thay đổi tạo hình mới.

Ngược lại, đến nay vẫn còn có người tiếc cho khoảng thời gian của Tống Nghiên và Đường Giai Nhân.

Cô thầm xùy một tiếng.

“Được rồi.” Ôn Lệ thuyết phục bản thân, nói với Tống Nghiên, “Nói luôn nhé, em không dạy được anh, nhưng nếu anh thấy em diễn không tốt thì nhất định phải nói thật, tuyệt đối đừng nể mặt, em bảo đảm mình sẽ khiêm tốn tiếp thu.”

Tống Nghiên: “Nếu anh diễn không tốt, cũng phiền cô Ôn tuyệt đối đừng khách khí.”

Hai người đột nhiên khách khí với nhau.

Nhưng những người khác đều nghĩ rằng bọn họ đang khiêm tốn.

Tống Nghiên nhận kịch bản, trước tiên phải thuộc lời, anh đã đóng rất nhiều phim điện ảnh cổ trang, có nền tảng, anh thuộc mấy lời nho nhã rất nhanh.

Vì là diễn tập, lại không ở phim trường nên các diễn viên mới đều mặc đồ luyện tập, cô và Tống Nghiên mặc đồ cá nhân của mình, xung quanh lộn xộn nhiều thiết bị, nhân viên công tác đi tới đi lui, nói thật, trong hoàn cảnh này, có thể diễn tốt thật sự rất thử thách năng lực chuyên nghiệp.

Không ai giơ bảng, Ôn Lệ giơ tay làm động tác gập bảng.

Các diễn viên mới biết lúc này không được nói chuyện, tự động lùi lại vài bước, chừa ra đủ không gian cho bọn họ, im lặng nhìn chằm chằm hai thầy cô.

Trước mặt nhiều người như thế bị Tống Nghiên ôm trong lòng, Ôn Lệ bỗng thấy hơi ngại.

Cô liều mạng ám thị tâm lý cho mình.

Mày là diễn viên chuyên nghiệp! Phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh!

“Tiểu hồ tiên, rốt cuộc tấm lòng của ta với nàng như thế nào, chẳng lẽ nàng vẫn chưa nhìn ra sao?”

Rõ ràng công lực nói chuyện của Tống Nghiên cao hơn Ninh Tuấn Hiên vài cấp bậc, giọng Ninh Tuấn Hiên cũng dễ nghe, nhưng lúc đọc lời chính là đang đọc lời, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, phát âm rõ ràng. Tống Nghiên không giống như đang đọc lời, giống khẽ thì thầm bên tai cô hơn, ngay cả hơi thở cũng thong thả mà trêu ghẹo.

“Ta chưa bao giờ dung túng một nữ tử nào đến mức đó cả, nhớ nhung như thế, phiền muộn như thế, nàng vui vẻ ta cũng vui vẻ, nàng đau lòng ta cũng thấy buồn, ta cứ suốt ngày nói đến nhân nghĩa đạo đức, lần nào giúp nàng cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng ta biết, ta có ý với nàng, đổi lại là người khác, chưa chắc ta đã không làm thất vọng bốn chữ nhân nghĩa đạo đức.”

Ôn Lệ không biết rốt cuộc bây giờ mình đã nhập vai hay chưa.

Nói nhập rồi, nhưng cô biết rất rõ, người trước mặt là Tống Nghiên chứ không phải nam chính, nói đã hoàn toàn nhập vai, thậm chí so với vừa nãy thì bây giờ cô càng đắm chìm trong cảnh “tỏ tình Dao Trì” hơn, hai má nóng bừng, phản ứng còn lớn hơn tiểu hồ tiên trong kịch bản.

Cuối cùng anh thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Nói nhiều như thế, hồ ly ngốc nàng vẫn chưa hiểu à?”

Ôn Lệ đẩy Tống Nghiên ra, quay đầu nói lời kịch bản.

“Ta… ta không muốn nghe ngươi nói những lời kinh khủng đó, buồn nôn chết đi được!”

Con mẹ nó cô không xứng làm diễn viên! Thế mà cô nói lắp!

Tống Nghiên tiến lên vài bước, xoay vai cô lại, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, thở dài nói: “Tuy buồn nôn, nhưng từng chữ đều là sự thật lòng của ta.”

Ôn Lệ ngẩng đầu, “phẫn nộ” nhìn anh.

Đó là một vẻ mặt bị trêu chọc đến mức không biết nên quản lý nét mặt như thế nào nữa, giống như là được người mình thích tỏ tình, muốn từ chối nhưng lại không nỡ, mà không từ chối thì rất mất mặt.

Bởi vì ngũ quan xinh đẹp nên cho dù là nét mặt bối rối thì vẫn xinh đẹp, thậm chí còn sinh động.

Lần đầu tiên Tống Nghiên nhìn thấy nét mặt này của cô.

Rõ ràng là đang diễn, không biết thế nào mà anh thực sự hơi sợ sẽ bị cô từ chối, nhưng đã nói đến đây rồi, muốn lùi bước thì không giống đàn ông cho lắm.

“…”

“…”

Vì thế đầu anh rối như tơ vò, toàn là trả lời cô theo bản năng.

Đã nói xong, Ôn Lệ như trút được gánh nặng, né tránh ánh mắt anh, hết hơi hô: “Cắt.”

Còn không “cắt” nữa thì cô sẽ bị thiêu đốt.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay.

Dù là trong hoàn cảnh như thế, bị một đống người vây xung quanh, hai người cũng không thay đồ, mặc đồ hiện đại, nhưng vẫn làm mọi người xem rất nhập tâm.

Quả nhiên vợ chồng diễn với nhau thì khác.

Cảm xúc đó, suy nghĩ khác nhau đó, một người đang thử một người đang hoảng loạn, tiến lùi đều là diễn.

Có một chàng trai tiếc hận nói: “Bầu không khí đã đến mức đó rồi mà không sắp xếp cảnh hôn sao!”

Câu này Uông Diệu biết, cô giơ tay nói: “Thật ra trong kịch bản là có, nhưng thời gian tập luyện của chúng ta khá bận, sợ không khớp nên xóa rồi.”

“Ôi!!!!”

“Thật đáng tiếc!!!!”

“Mãnh liệt yêu cầu thêm cảnh hôn vào!”

Ôn Lệ cũng không biết mình diễn thế nào, nếu không phải do lời kịch quá khó thì cô suýt quên là mình đang diễn.

“Vừa nãy em hơi thất thần, không phát huy tốt lắm.” Ôn Lệ nói thật, “Không ảnh hưởng đến anh chứ?”

Tống Nghiên cũng không để ý: “Không sao, vừa nãy anh cũng hơi thất thần.”

“Anh cũng thất thần?”

“Nhập vai quá, nên hơi thất thần.”

Ôn Lệ sửng sốt, nghĩ ngợi, nhíu mày hỏi: “Vậy vừa nãy anh coi em thành ai?”

Đường Giai Nhân?

Hay là nghệ sĩ nữ mà anh từng hợp tác cùng?

Tống Nghiên: “Ôn Lệ.”

Ôn Lệ chưa phản ứng lại: “Sao?”

Tống Nghiên cười: “Em đó.”

Ôn Lệ nghĩ một lúc lâu, lại nói lắp: “Anh hù em à.”

“Không hù em.” Tống Nghiên cúi đầu nhìn cô, “Vừa nãy suýt thì không diễn tiếp được, cô Ôn diễn bằng ánh mắt rất tốt.”

Ôn Lệ ngửa đầu, đang định đắc ý mà tỏ vẻ “Cần anh phải nói sao”, sau đó câu nói tiếp theo của Tống Nghiên làm nhịp tim khó lắm mới bình tĩnh lại của cô lại đập loạn nhịp.

“Suýt thì làm anh tưởng là em thích anh.”

Một tia sét lập tức đánh cô cháy đen thui.

“Thầy Tống! Mong được chỉ giáo ạ!”

Mấy diễn viên mới phụ trách diễn lại tác phẩm của anh đột nhiên kêu lên.

“Đến đây.” Tống Nghiên nhìn cô ngây ra như phỗng, không hề trêu đùa, khẽ nói, “Hại anh vừa nãy bồn chồn.”

Sau đó anh đi.

Một người đàn ông như anh bồn chồn cái gì! Anh tưởng anh là thiếu nam hoài xuân mười mấy tuổi mới chớm yêu sao!

Ôn Lệ đứng tại chỗ tức hộc máu nghĩ.

-

Giảng diễn cho diễn viên mới cũng không phải chuyện gì dễ dàng.

Nếu diễn viên nhanh hiểu thì tốt, nhưng mỗi năm có nhiều người vào ngành này như thế, không phải ai cũng nhanh hiểu, chỉ dựa vào tu hành của bản thân là có thể luyện công phu đến cực hạn.

Tập luyện mãi đến hơn chín giờ tối, tập cuối “Giải thưởng lớn diễn xuất cấp S”, đạo diễn Cừu và Vu Vĩ Quang có tiếng và thế lực nhất được mời đến trường quay.

Đương nhiên Ôn Lệ phải đi qua chào hỏi, nhưng một mình cô qua thì có vẻ lấy lòng quá, vì vậy cô nhìn Tống Nghiên bằng ánh mắt chờ đợi.

Tống Nghiên dẫn cô đi chào hỏi Cừu Bình và Vu Vĩ Quang.

Thái độ của Vu Vĩ Quang với cô không tồi, nhưng Cừu Bình lại chẳng nhìn cô mấy, nhàn nhạt gật đầu, không nhắc đến chuyện “Băng thành”, càng không nhắc đến chuyện để cô thử vai.

Lục Đan vẫn đang đi công tác ở thành phố Thâm, không ở bên cạnh cô, đổi lại là người đại diện có khi lúc này đã hàn huyên cả buổi, nhưng từ sâu trong xương cốt Ôn Lệ vẫn mang tính đại tiểu thư, cô lại nghĩ rằng so với việc lấy lòng Cừu Bình như thế, đến lúc đó cô biểu hiện thật tốt, thanh thủ chinh phục Cừu Bình bằng thực lực vẫn hơn.

Cừu Bình không có ấn tượng tốt với Ôn Lệ, nhưng cũng không xấu. Tuy Tống Nghiên không giúp bà xã của mình tranh thủ lấy được vai diễn Loan Loan, nhưng so sánh với Đường Giai Nhân, rốt cuộc hôm đó ở trên bàn cơm anh thiên vị ai, mọi người đều nhìn ra được. Lão Chu biên kịch thì càng không cần phải nói, biên kịch thiên tài một lòng chú tâm vào kịch bản trước nay không hề để ý đến những chuyện rắc rối của giới giải trí, cảm thấy Ôn Lệ giống Loan Loan dưới ngòi bút của mình, vì vậy liền kiên quyết cho rằng Loan Loan chính là Ôn Lệ.

Bị hai người kia ảnh hưởng, Cừu Bình nói không lay động là giả.

Nhưng luôn mang thái độ nghi ngờ trình độ màn ảnh của Ôn Lệ.

Cô đóng không tệ, cũng xinh đẹp, lại còn trẻ, đóng phim thần tượng không có vấn đề gì, từng đóng vài bộ điện ảnh tình cảm phiên một, lượng vé khá ổn, nhưng không nhìn ra rốt cuộc là tiêu chuẩn gì, phim thần tượng trên màn ảnh thôi, phù hợp chuẩn mực xã hội, không kém nhưng cũng không bất ngờ lắm.

Cùng với mấy thanh y cũng đang cạnh tranh vai diễn Loan Loan với cô, giá trị thương mại không cao bằng Ôn Lệ, fan cũng không nhiều bằng cô, nhưng diễn xuất chắc, kinh nghiệm màn ảnh cũng phong phú, chịu phá vỡ hình tượng xây dựng ban đầu để đắp nặn nên nhân vật, Cừu Bình không cần lưu lượng của Ôn Lệ để tăng lượng vé, cho nên thấy lưu lượng của Ôn Lệ cũng chẳng có ưu thế gì.

Tống Nghiên dẫn bà xã của mình đến chào hỏi, Cừu Bình còn đang nghĩ bà xã của anh sẽ nói chuyện thế nào, có giống người đại diện của cô, khéo đưa đẩy lại biết dỗ dành không.

“Đạo diễn Cừu, tôi sẽ biểu hiện thật tốt.”

Ôn Lệ chỉ nói một câu đơn giản như thế.

Cừu Bình sửng sốt, gật đầu: “Được, cô cố lên.”

-

Trước khi chính thức công diễn, quá trình tập luyện và rút thăm trình tự công diễn không cần người xem xuất hiện, chỉ cần khách mời đã đủ là có thể bắt đầu quay.

Chương trình chính thức ghi hình, hai người quay phim của "Nhân gian có người" có thể ở lại trường quay làm người xem, nhưng không được quay phim ở đây.

“Giải thưởng lớn diễn xuất cấp S” khác với “Vì bạn thành đoàn”, nó và “Nhân gian có người” lần lượt được phát sóng trên hai đài truyền hình, hai đài truyền hình là đối thủ cạnh tranh rating nhiều năm, bên đầu tư cho chương trình cũng là đối thủ ngành truyền thông, tuy hai chương trình liên kết với nhau nhưng cũng kìm kẹp không cho đối phương có sức ảnh hưởng hơn mình, cho nên đề cập đến phân đoạn chính thức ghi hình, cảnh quay của hai chương trình không thể trao đổi, đó là cảnh quay độc nhất vô nhị.

Hai người quay phim cũng không mong rằng mình có thể quay được cảnh gì đáng giá lấy làm tư liệu có một không hai, nên chỉ ngồi ở dưới sân khấu làm khán giả.

Coi như xem biểu diễn.

Đến lúc khách mời trợ diễn bốc thăm kịch bản đổi diễn, người dẫn chương trình hỏi cô một câu: “Cô Ôn Lệ muốn rút được kịch bản nào?”

Ôn Lệ nhìn Tống Nghiên, cười nói: “Kịch bản nào sẽ không làm thầy Tống mất mặt.”

Người dẫn chương trình: “Hả? Thình lình phát cơm chó? Đây thật sự là đang ghi hình "Giải thưởng diễn xuất cấp S" của chúng ta sao?”

“Đúng vậy.” Ôn Lệ chỉ vào hai người quay phim dưới sân khấu, “Người quay phim một chương trình khác của tôi và thầy Tống còn chưa quay nữa.”

Hai người quay phim bỗng bị gọi tên, miễn cưỡng cười với người dẫn chương trình và các khách mời trên sân khấu.

Trên chương trình vợ chồng nhà mình thì là bạn cùng phòng, ra khỏi chương trình vợ chồng thì bắt đầu tương tác cọ nhiệt, đạo diễn Nghiêm thật đáng thương.

Ôn Lệ bỏ tay vào hòm rút thăm.

Cuối cùng rút ra là “Thái Hậu kim an”.

Ôn Lệ vô thức nghĩ, tiêu rồi.

Là phim điện ảnh, hơn nữa lại còn là phim của Vu Vĩ Quang, kịch bản quyền mưu, tình cảm cấm đoán khó điều khiển nhất.

Không kịp quản lý nét mặt, cô làm mặt đắng với Tống Nghiên.

Tống Nghiên thấy cô như vậy liền biết cô rút được kịch bản khó, anh đau lòng nhưng mà không giúp gì được, bèn nhìn Ôn Lệ bằng ánh mắt “tới đâu hay tới đó”.

Đến lượt Tống Nghiên rút thăm, có lẽ trời sinh anh đã không có duyên với phim tình cảm, không có nhân duyên nữ trong tác phẩm của mình, kết quả lại rút được tác phẩm cảnh sát tội phạm của một khách mời nam khác.

Tám khách mời lần lượt rút xong, dựa theo trình tự của chương trình là phải tìm cộng sự trong những diễn viên mới để cùng nhau hoàn thành.

Đoạn của Tống Nghiên là cảnh đối đầu giữa hai nhân vật nam, anh nhìn đám diễn viên nam giơ tay cao bên kia, trực tiếp gọi tên: “Bạn nam hot boy kia đi.”

Những người khác lập tức hâm mộ nhìn Ninh Tuấn Hiên.

“Quyết đấu giữa hai hot boy hai khóa của Học viện Hí kịch!”

“Tôi đã nghĩ xong hot search sau khi phát sóng tập này rồi!”

Mấy chàng trai đứng xung quanh Ninh Tuấn Hiên nói chúc mừng cậu, có thể cùng diễn với Tống Nghiên, Ninh Tuấn Hiên cực kỳ vui mừng, nhưng lại lờ mờ cảm thấy hình như đàn anh Tống Nghiên lại đang nhằm vào chính mình.

Sau đó đến lượt Ôn Lệ chọn cộng sự phối hợp, mấy chàng trai vừa giơ tay kia lại giơ tay cao hơn.

“Cô Ôn Lệ nhìn em đi!”

“Em là fan của cô! Em là Lệ Chi đó cô Ôn Lệ!”

“Chọn em chọn em diễn xuất của em siêu đỉnh!”

Ôn Lệ nhìn những diễn viên mới giơ cao tay đó, đột nhiên có cảm giác Hoàng đế tuyển phi, nhưng Hoàng đế tuyển phi sẽ chọn những người xinh đẹp, dáng đẹp, khí chất tốt. Mỗi một diễn viên mới giơ tay ở đây đều là các sinh viên xuất sắc trong số các sinh viên nghệ thuật cả nước được lựa chọn từ các học viện chuyên nghiệp, được sàng lọc gắt gao rồi mới ngồi ở đây, bàn về diện mạo dáng người khí chất thì đều không cần phải nói.

Vốn dĩ cô định chọn Ninh Tuấn Hiên, nhưng Ninh Tuấn Hiên đã bị Tống Nghiên chọn trước rồi.

Nữ nghệ sĩ họ Ôn đa tình không muốn làm tổn thương bất cứ hậu bối đẹp trai nào, cô đang vuốt cằm rối rắm thì Tống Nghiên bên cạnh đột nhiên nói: “Hay là em chọn anh đi?”

Anh vừa nói vậy, mấy khách quý và người dẫn chương trình cùng với các diễn viên mới giơ tay thật cao bên cạnh trên sân khấu đều sửng sốt.

Ôn Lệ cũng sửng sốt.

Vu Vĩ Quang ngồi trên ghế giám khảo buồn cười nói: “Tống Nghiên, một mình em đóng hai cảnh, đầu óc có xoay được không?”

“Chủ yếu là em rất thích bộ phim điện ảnh này của đạo diễn Vu, vì lúc ấy vướng lịch trình nên không nhận được, đến nay vẫn còn hơi hối hận.”

Vu Vĩ Quang chớp mắt, thầm nghĩ đúng là bộ phim “Thái Hậu kim an” này mình có đi tìm Tống Nghiên, là Tống Nghiên nói không đóng được phim tình cảm, sợ không điều khiển được, cho nên đã từ chối, liên quan gì đến vướng lịch trình đâu nhỉ.

Trước ống kính, Vu Vĩ Quang không thể nói chuyện khá riêng tư trong giới ra ngoài, cũng không công bằng với diễn viên nam đóng “Thái Hậu kim an” sau này, bèn nghẹn câu nghi hoặc lại, không nói ra.

Cừu Bình lại không hề kinh ngạc, dựa vào quan hệ của Vu Vĩ Quang và Tống Nghiên, Tống Nghiên hoàn toàn không cần khen thầy của mình trên chương trình như thế.

Còn vì sao lại làm như vậy.

Trong một cảnh diễn, trạng thái của diễn viên chẳng những cùng một nhịp thở với bản thân diễn viên, càng không tách rời được cộng sự của mình, nếu cộng sự hời hợt, vậy thì cảnh này đại khái cũng chẳng thể xuất sắc được.

Ôn Lệ muốn mượn cảnh này để nhận được vai diễn Loan Loan, đương nhiên Cừu Bình biết.

Nhưng thằng nhóc Tống Nghiên này, nhìn thì đường hoàng, thật ra cực kỳ thiên vị bà xã.

“Được không đạo diễn? Có thể tìm khách mời trợ diễn để trợ diễn khách mời trợ diễn không?”

Người dẫn chương trình hỏi đạo diễn, anh ta nói vòng vo, đạo diễn suy nghĩ vài giây, làm thế tay “OK”.

Người dẫn chương trình gật đầu, lại hỏi: “Vậy cô Ôn Lệ thì sao? Cô có đồng ý không?”

Ôn Lệ nhanh chóng gật đầu: “Đồng ý đồng ý.”

So với đám tiểu thϊếp trình độ ngang nhau, chính cung Tống nương nương vẫn tốt hơn.

Mấy chàng trai không được chọn hơi thất vọng, nhưng không có gì để nói.

Những cô gái xem từ đầu đến cuối lại trao đổi ánh mắt ăn ý với nhau, được xem Ôn Lệ và Tống Nghiên đối diễn, lần này không phải diễn qua loa nữa mà là mặc diễn phục nghiêm chỉnh vào nơi đóng phim, tuy cảnh được dựng tạm lên, chắc chắn không tinh xảo được như trường quay phim điện ảnh, nhưng còn đỡ hơn là không có.

Người rút được tác phẩm huyền huyễn của Ôn Lệ là một nam diễn viên trẻ chuyên đóng chính kịch [1], lấy được thị đế hai lần, tuy không được nổi tiếng lắm trong mắt khán giả trẻ, nhưng đóng chính kịch, chắc chắn Ôn Lệ phải có thái độ tốt hơn.

[1] một loại kịch chính, gồm bi kịch và hài kịch. Lấy xung đột làm nội dung, mâu thuẫn trong kịch rất phức tạp, thường phản ánh sinh hoạt xã hội.

Từ lúc bốc thăm được kịch bản này mặt cứ xị ra, trước ống kính không thèm cười lấy dù chỉ một chút, để hòa hoãn bầu không khí nên người dẫn chương trình cố ý nhắc đến cậu ta: “Thầy Đoạn Hồng rút được bộ phim huyền huyễn của cô Ôn Lệ, có căng thẳng không? Theo tôi được biết, hình như thầy Đoạn Hồng chưa từng nhận kiểu tác phẩm này bao giờ đúng không?”

Đoạn Hồng cười nhạt: “Đúng vậy, thường thì kiểu kịch bản này đều không qua được cửa của người đại diện của tôi, rất thử thách.”

Cậu ta thốt ra lời này, người không hiểu chỉ nghe hiểu câu cuối cùng, tưởng cậu ta đang coi trọng Ôn Lệ.

Nhưng rất nhiều người đang ngồi ở đây đều không ngốc, nghe ra trọng điểm của Đoạn Hồng là câu trước.

Người dẫn chương trình há miệng, cười nói: “Vậy vừa vặn hôm nay có cơ hội để thử thách rồi.”

“Tôi cực kỳ tin tưởng diễn viên nữ cộng sự của mình.” Đoạn Hồng nói, “Em ấy là đàn em của tôi, tốt nghiệp chính quy nghiêm chỉnh, diễn cùng nhau có lẽ sẽ không quá khó nói chuyện.”

“…”

Nữ diễn viên mới bị gọi tên lập tức run sợ nhìn Ôn Lệ.

Sắc mặt Ôn Lệ vẫn như thường, như thể căn bản không nghe thấy những gì Đoạn Hồng nói.

Tám khách mời trợ diễn, chỉ có Ôn Lệ không xuất thân chính quy, cũng không phải thanh y, lại đứng vững ở vị trí đỉnh lưu, không tính mấy diễn viên điện ảnh khác, thành tích rating tốt nhất của mấy diễn viên phim truyền hình còn lại cộng vào thậm chí còn không bằng rating truyền hình vệ tinh một bộ phim thần tượng ba đài cùng phát sóng của Ôn Lệ.

Trong mắt diễn viên chính kịch ở đây, bọn họ khinh thường thực lực của Ôn Lệ, nhưng lại hâm mộ thành tích của cô.

Hâm mộ cô xinh đẹp, nhẹ nhàng diễn từ tập đầu đến tập cuối, không cần chịu khổ đã kiếm được bộn tiền.

Tính Đoạn Hồng cũng bướng, không thích thấy cô như vậy, liền nói ra.

Ôn Lệ biết ưu thế của mình là gì, cũng biết yếu thế của mình là gì, cô không cãi cọ, cũng không muốn múa mép khua môi với người ta.

Thời gian luyện tập là nửa ngày, dù không ngủ cô cũng phải diễn cho thật đạt.

Chương trình ghi hình xong cảnh đầu tiên, từng khách mời trợ diễn trở lại phòng tập luyện của mình.

Ôn Lệ gọi Tống Nghiên lại: “Thầy Tống, nếu anh không bận, có thể đọc lời với em trước được không?”

Cô cúi đầu, biết yêu cầu của mình hơi quá đáng, hơn nữa Tống Nghiên cũng phải tập luyện, vì không có lý nên thái độ cô rất tốt, không hề ngạo mạn như ngày thường, giọng điệu cũng ngoan ngoãn.

Tống Nghiên nào còn lòng dạ nghĩ đến chuyện khác, dù bây giờ cô vẫn mạnh miệng, nói chuyện với anh bằng giọng điệu cao ngạo, anh cũng vẫn sẽ đồng ý, huống chi bây giờ cô ngoan ngoãn như thế.

“Đi thôi, đến phòng tập luyện của em.”

Ôn Lệ lập tức vui vẻ, mím môi cười.

Tống Nghiên xoa đầu cô.

Lúc đọc lời, ngoài dự đoán, Ôn Lệ rất nghiêm túc, nói đến chỗ cảm xúc kích động, suýt thì cô phun vào mic.

Rõ ràng là phát tiết cơn giận lên kịch bản.

Nói xong, Ôn Lệ khiêm tốn thỉnh giáo: “Có phải vừa nãy em kích động quá không?”

“Không, vừa vặn.” Tống Nghiên nói, “ Cứ hung dữ như coi anh là Đoạn Hồng vậy.”

Ôn Lệ ngẩn người, tắt mic, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Đừng nói thế, một mình em tức giận là được, anh là ảnh đế, cậu ta là thị đế, bao giờ chương trình phát sóng, vì em mà anh trở mặt với cậu ta là không tốt cho anh đâu.”

Đúng là trời sập.

Công chúa điện hạ xưa nay lấy mình là trung tâm lại suy nghĩ cho người khác.

Tống Nghiên cũng tắt mic, nói: “Sao anh lại không tức giận chứ.”

Ôn Lệ ồ lên, cố ý hỏi: “Vậy vì sao vừa nãy anh không giúp em xả giận?”

“Anh tưởng diễn tốt cảnh này với em, làm cậu ta không còn lời gì để nói là giúp em hết giận.” Tống Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, thở dài nói: “Nếu lúc ấy em nhìn anh ám chỉ, anh sẽ trực tiếp bước đến cho cậu ta một quyền.”

Ôn Lệ trợn mắt há hốc mồm: “Ngoài đóng phim ra, anh cũng biết đánh nhau sao?”

“Biết mà.” Tống Nghiên gật đầu.

Trước kia còn nhỏ, không biết làm gì để cô hết giận, cũng chỉ biết cậy mạnh.

Bây giờ lớn rồi, trưởng thành rồi, biết cô cần kiểu bảo vệ nào nhất, cho nên không cần cậy mạnh nữa.

Được anh dỗ dành, tâm trạng Ôn Lệ không xấu nữa, cô bĩu môi nói: “Cùng là đàn ông, sao thầy Tống lại tốt như thế chứ.”

Tống Nghiên bật cười, khẽ hỏi: “Anh tốt như thế, vậy em có thể thích anh được không?”

Ôn Lệ nghĩ thầm, tiêu rồi tiêu rồi, trước đó là Tống Nghiên bồn chồn, hồi xuân biến thành thiếu nam mười mấy tuổi ngây thơ, bây giờ là cô bồn chồn, hồi xuân biến thành thiếu nữ mười mấy tuổi ngây thơ.

Hai người tắt mic ngồi trong một góc phòng luyện tập thì thầm với nhau, nhân viên công tác ngồi trước máy theo dõi đều rất, vô cùng, cực kỳ cạn lời.

Tổng đạo diễn “Giải thưởng lớn diễn xuất cấp S” ánh mắt xa xăm, thở dài thật sâu.

“Trước khi ghi hình Nghiêm Chính Khuê nhắn tin Wechat cho tôi, nói Tống Nghiên và Ôn Lệ là khách mời không phối hợp ống kính nhất trong chương trình của mình, làm gì cũng thì thầm, tôi còn cười cậu ta, tôi nói hai vợ chồng có lúc muốn làm nũng, chẳng lẽ cố ý cho cậu ta xem trước ống kính à.” Dừng lại một lát, giọng điệu trở nên kích động, “Tôi đâu có phải Nghiêm Chính Khuê, đây cũng không phải "Nhân gian có người"! Đọc thoại với nhau thôi có cần phải tắt mic không! Có phải lời bị hạn chế gì đâu! Có cần không! Hả??!”

“…”