Vợ Chưa Cưới Ngờ Nghệch

9/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Vợ Chưa Cưới Ngờ Nghệch là truyện thuộc thể loại ngôn tình của tác giả Tứ Nguyệt. Cô với cái bộ dạng tiểu hồ ly tinh xinh đẹp không biết xuất thân ở đâu ra mà đã chiếm được lòng ông nội hắn, cô được ở …
Xem Thêm

"Đúng thế,yêu cô ấy. Đời này cô ấy là người phụ nữ duy nhất của tôi, người vợ của tôi, mẹ của con tôi. Tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ một gã đàn ông nào đến phá hoại."

A Kỳ bị bộ dáng nghiêm túc và kiên quyết của hắn dọa cho. Và đồng thời cũng nghĩ lại rằng, nếu mình có dũng khí như người đàn ông này, thì có lẽ Tiểu Phương sẽ không bị một gã đàn ông lạ nửa đường xông ra bắt cóc.

Đúng thế! Hắn nên đi tìm Tiểu Phương, xem có thể cứu lại cuộc tình này không.

"Được lắm, coi như anh có gan, dám nói ra lòng mình. Nhưng anh đã phạm phải một sai lầm giống tôi. Anh nên tin Phi Phi như tin chính bản thân anh. Mệt cô ấy còn mua bánh ngọt cho anh, tổ chức sinh nhật cho anh, anh. . . này! Tôi còn chưa nói xong đâu!"

A Kỳ nói được một nửa thì Tử Thánh đã chạy đi như một cơn gió tìm Phi Phi.

"Không lễ phép. . . A! Mình cũng phải đi nhanh tìm Tiểu Phương thôi!"

Hai nhân vật chính của cuộc đánh nhau đều chạy mất, không còn trò hay để nhìn, quần chúng tại hiện trường lập tức giải án, trong lòng ai cũng hy vọng hai gã đàn ông ngốc nghếch ia có thể lấy lại được tình yêu của họ.

Phi Phi. . .

Trời ạ! Rốt cuộc thì cô ấy đang ở đâu

Tử Thánh về nhà trong tình trạng chật vật. Cả căn phòng lớn trống rỗng, sao có người mà hắn muốn gặp.

"Quản gia!"

Quản gia nghe được tiếng hét của thiếu gia thì vội vàng mang chiếc bánh ngọt mà tiểu thư dặn dò mang đến, dùng giọng hát không được hay mấy cất lời ----------

"Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc. . . ."

"Phi Phi đâu?" Hắn trừng mắt dữ tợn nhìn quản gia.

Ghét! Muốn người ta hát cho nghe cũng không phải chuyện dễ dàng đâu! Đại thiếu gia lại tuyệt đối không cảm động chút nào!

Suýt nữa thì quản gia đã khóc, tuy nhiên vẫn phải trả lời với ông chủ, cô ấy cũng không muốn về nhà.

"Tiểu thư. . . Cô ấy nói muốn đi ra ngoài, nói tôi đưa chiếc bánh ngọt này. . ."

"Đi đâu?" Hắn lạnh lùng ngắt lời quản gia.

"Không nói rõ. . . Thiếu gia, cậu đi đâu vậy?"

Không để ý tiếng gọi của quản gia, Tử Thánh lại lao đi tìm Phi Phi, ra sức nhấn phím di động trong tay, nhưng trạng thái của đối phương vẫn luôn tắt máy.

"Chết tiệt!" Hắn chửi thề, lái xe tìm loạn khắp các ngã tư ở Đài Bắc tìm cô, như một con ruồi bay loạn.

Chỉ có điều. . . Hắn tìm một ngày một đêm nhưng vẫn vô ích như cũ. . .

Long Tử Thánh nằm ngửa trên giường, hai mắt nhìn chăm chăm trần nhà, mệt đến mức không muốn động đậy.

Hắn rất muốn nhắm hai mắt lại ngủ một giấc, nhưng chỉ cần đóng mắt một cái, bóng dáng Phi Phi lập tức hiện ra trong đầu, hiện ra đôi mắt to ngập nưc của cô, giống như đang trách cứ hắn.

Phi Phi, em đang ở đâu? Mau trở về đi! Tôi biết sai rồi! Trong lòng Long Tử Thánh đau đớn gào thét.

Hắn cực kỳ sợ hãi bản thân sẽ bởi vậy mà mất đi cô, vừa nghĩ đến việc mình có thể vĩnh viễn không thấy được cô nữa, hắn liền hoảng loạn.

Nhưng vào lúc này, một tiếng mở cửa rất nhỏ truyền đến, hắn nín thở nghe, thấy được tiếng bước chân nho nhỏ. . .

Hắn lập tức bật dậy, liều mạng xông tới cửa lớn.

Không có người?

Hắn lại lập tức chạy tới phòng Phi Phi.

"Phi Phi? !"

Long Tử Thánh nhìn chăm chú vào cô không chớp mắt, tựa như chỉ cần hắn chớp mắt một cái, cô sẽ từ trước mắt hắn biến mất.

Phi Phi vừa thấy hắn, đôi mắt quay trở về vẻ lạnh lùng tức khắc, thay thế khuôn mặt kinh ngạc mới đầu.

"Phi Phi!"

Hừ! Cho dù hắn ta gọi đến bay lên, cô cũng sẽ tuyệt không tha thứ ! Trong lòng Phi Phi sớm đã hạ quyết tâm. Lại dám mắng cô ong bướm lả lơi, thật sự là làm người ta tức giận quá mức.

"Tôi rất lo cho em. . ."

"Lo? Tôi có nghe lầm hay không? Anh không phải trước mặt đồng bào cả nước mắng tôi là ong bướm lả lơi? Nếu tôi đã hạ lư, anh nên cực kỳ vui vẻ thoát khỏi tôi, không phải sao?"

"Không phải!"

Cô tức giận mở tủ áo, lôi va ly hành lý ra.

Đáng ghét! Thật nặng, cả một núi quần áo, kéo thế nào cũng không được, đều do cô lúc trước ham mấy món tiện nghi nhỏ, thấy cửa hàng đồng giá, mọi thứ đều bằng tiền nên muốn mua nhiều một chút.

Xem đi! Hiện tại không phải cô kéo hành lý, mà là hành lý kéo cô . Ngay cả rời đi cũng không thể ung dung, ngược lại bộ dáng thật chật vật buồn cười, đều tự trách bản thân quá ngu ngốc.

Long Tử Thánh xanh mặt bắt lấy hành lý cô trong tay, "Em muốn làm gì?"

"Anh nghĩ tôi đang làm gì gì?" Cô hất tay hắn ra, lại từ tủ lôi tất cả quần áo của cô quăng lên giường.

"Không cho phép!"

Cô không thể tin mình nghe được ba chữ như thế, cô tức giận đến mức xoay người một cái, còn chưa kịp mở miệng, bóng dáng cao lớn của hắn đã bao phủ cô.

" Anh là

Hắn đột nhiên vươn hai tay dùng sức ôm lấy cô, cô vốn muốn phản kháng, lại nghe thấy hắn chân thành tỏ tình.

"Cổ Phi Phi, tôi yêu em!"

"Cái gì. . . Cái gì. . ." Chết tiệt! Cô đang mơ sao!"Anh vừa nói anh yêu tôi sao?" Cô dùng mấy âm thanh nhỏ như muỗi hỏi.

"Đúng vậy!"

"Nhưng anh. . ."

"Tôi biết tôi sai rồi, em không biết tôi không thấy em, liền điên cuồng chạy đi tìm, ngay lúc đó, tôi hiểu được tình cảm tôi đối với em, hiểu được tôi thật sự. . ."

"Anh yêu tôi?"

"Đúng vậy."

Cô lẳng lặng nhìn hắn, tim đập thật lợi hại, cô sợ chính mình sẽ té xỉu. Là thật sao? Thật sao?

Là thật s

Hai tay hắn thật cẩn thận đang nâng khuôn mặt đỏ như quả táo của cô, dùng con ngươi đen thâm tình như lửa nhìn cô.

Tuy rằng liên tục mấy ngày không ngủ tốt, cô biến thành gấu mèo con, nhưng trong cảm nhận của hắn, cô vẫn là người đẹp nhất thế giới.

"Em có thể tha thứ cho tôi vì đã phạm vào tội lỗi đàn ông khắp thế giới đều sẽ phạm không?"

Tay cô huých anh một cái, thiếu chút nữa bật cười, "Anh cho mình là Thành Long à!"

Anh khàn khàn nói nhỏ, tựa như tuyệt vọng khẩn cầu cô cho anh thêm một cơ hội, "Tiểu hồ ly, có thể tha thứ cho tôi không? Có thể yêu tôi không?"

Trời ạ! Cư nhiên dùng đến chiêu này! Chẳng lẽ tên vô lại này biết cô không thể kháng cự lời khẩn cầu như vậy sao?

"Em. . . Em muốn xem biểu hiện của anh, trước đây anh toàn bắt nạt em như vậy, anh. . ."

Môi hắn nóng cháy, kìm lòng không được hạ xuống, thật sâu, gắt gao hôn cô, giống như truyền cho cô tất cả tình yêu của mình từ nụ hôn này.

"Đừng rời khỏi

"Anh nói thật?"

"Hơn cả thật ."

"Có thể lại biểu đạt cụ thể chút không?" Cô nâng hai tay lên vòng qua cổ hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp sáng lạn tươi cười.

Con gấu mèo nhỏ này sẽ không phải đang dụ dỗ hắn chứ? Bên môi hắn chậm rãi xuất hiện một chút nét mỉm cười, trong mắt lóe ra hào quang.

"Tiểu hồ ly, em thật sự muốn tôi chứng minh sao?"

"Muốn!" Cô ngọt ngào nói.

"Tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh ."

Hắn đem cô lên giường, ôm cô, một lần lại một lần hôn môi ngọt của cô, cô cũng hôn lại đầy nóng bỏng.

"Tử Thánh. . . A! Chờ một chút!"

"Làm sao vậy?

"Anh ngoan ngoãn ở chỗ này chờ em nha! Không thể chạy bậy."

Tử Thánh cười khổ. Hắn như bây giờ cũng rất khó chạy bậy á?

Một lát sau, Long Tử Thánh nhìn thấy cô mặc một bộ áo ngủ dài màu trắng, xinh đẹp uyển chuyển như tinh linh ánh trăng, bưng bánh sinh nhật bước vào.

Lập tức, hắn cảm thấy rất vui, rất cảm động.

"Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh. . . Khụ! Thực xin lỗi! Em hát không hay lắm. . ." Cô ngượng ngùng xin lỗi .

Thêm Bình Luận