Vợ Chưa Cưới Ngờ Nghệch

9/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Vợ Chưa Cưới Ngờ Nghệch là truyện thuộc thể loại ngôn tình của tác giả Tứ Nguyệt. Cô với cái bộ dạng tiểu hồ ly tinh xinh đẹp không biết xuất thân ở đâu ra mà đã chiếm được lòng ông nội hắn, cô được ở …
Xem Thêm

Nhẹ nhàng cởi cúc áo của cô, rồi sau đó cởϊ áσ ngực, hắn phát hiện cô gái này có thói quen thích mặc nội y in hình hoa quả, cảnh xuân tươi đẹp chậm rãi hiện ra ở trước mắt hắn.

Trên làn da trắng nõn chỉ có hai cái nụ hoa màu tựa anh đào tô điểm nhan sắc, dù cô mảnh khảnh, nhưng thân thể cũng lại đầy đặn, co dãn, đường cong tuyệt đẹp.

Hắn vươn một bàn tay đè lên cái vυ" xinh đẹp mềm mại căng tròn cao ngất của cô gái, chạm vào cảm thấy vυ" của cô gái mềm mại trơn mịn, bóp nhẹ một cái, có thể cảm giác được cảm giác vô cùng mềm mại non mịn kia, lòng bàn tay cảm giác được Tiểu Hồng Đậu ngây ngô nhanh chóng trở nên cứng rắn, nhô lên.

Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt ở gốc tuyết nhũ, chạy vòng vòng rồi lại chậm rãi đi lêи đỉиɦ núi, thưởng thức anh đào bé nhỏ hồng xinh sung huyết dựng thẳng.

Hắn khom lưng cúi đầu, ngậm nụ hoa hồng xinh non mềm vào miệng mυ"ŧ khẽ, hệt như cảnh tượng trong mơ mà mấy ngày nay vẫn đều lặp lại ở trong giấc mơ của hắn.

Lúc này, thân thể cô giật giật, hắn hoảng sợ, nghĩ rằng là cô tỉnh lại, nhưng cô chỉ lẩm bẩm một tiếng, lại nặng nề ngủ thϊếp đi.

Tử Thánh nhìn trong chốc lát, quyết định chính mình phải kiềm chế một chút, nếu không cơ hội trộm hương như vậy sẽ không có nữa, thế chẳng phải là quá đáng tiếc rồi.

Môi hắn lại tham lam ngậm núʍ ѵú nhỏ, mυ"ŧ thật mạnh, một tay còn lại cũng chậm rãi vuốt ve bên kia, xúc giác và vị giác vừa thơm vừa mềm, rất là giống với bánh bao mới ra lò, thật sự là cực kỳ ngon miệng.

Cô lại dịch chuyển thân mình một chút, ước chừng phải đến một phút, sau đó hết thảy lại yên lặng trở lại.

Sau khi thấy cô không có động tĩnh gì nữa, tay củaTử Thánh lại trở về chỗ cũ, hơn nữa lại còn lớn mật nhẹ nhàng chạm vào đùi ngọc của cô, thấy cô ngủ say, hắn bạo gan hơn, khẽ khàng vuốt ve đùi ngọc ấm áp trơn nhẵn của cô.

Tay hắn run rẩy âu yếm về phía háng cô, kiếm tìm hoa viên thần bí mê người của cô, tiếp theo đó, ngón tayhậm rãi bò về phía giữa hai chân cô, cách vải qυầи ɭóŧ mỏng manh vuốt ve hoa huy*t ướŧ áŧ của cô.

Tử Thánh cảm giác được hô hấp của cô bắt đầu trở nên dồn dập, chính bản thân hắn cũng vậy.

Gắt gao ôm chặt lấy cô, một bàn tay của hắn di chuyển từ trên qυầи ɭóŧ tiến đến giữa hai chân, khẽ đùa giỡn nụ hoa của cô.

Bàn tay to kia kìm lòng không đậu, vuốt ve lên đóa hoa mê người đó, đồng thời hắn cũng dùng nốt bàn tay còn lại trêu đùa hoa hạch bé nhỏ.

Hắn cảm giác được trong miệng cô phát ta hơi thở gấp gáp, có thể thấy được thân thể của cô cũng đã xuất hiện những phản ứng rõ ràng trước những động tác âu yếm của hắn.

Theo động tác nhồi ngón tay, hơn nữa lại còn chậm rãi rút ra chọc vào, ái dịch từ trong tiểu huyệt chảy ra càng nhiều, khiến cho hắn ngón tay có thể thuận lợi ra vào ở nơi tiểu huyệt chưa bao giờ bị những người khác chạm vào.

Hắn cảm giác được ngón tay của mình bị cô tiểu huyệt khít khao non mịn vây chặt lấy, kẹp cho hắn thấy hơi hơi đau

Trời ạ! Thật sự là quá mê người!

Không thể kiềm chế bản thân hơn nữa, hắn vươn tay cởϊ qυầи lót ra, lấy ra thứ Thiết Bổng phình căng cứng rắn phát đau, chuẩn bị dùng tay mình để mà giải quyết, nhưng mà. . . khi nhìn đến bàn tay nhỏ bé tinh tế trắng noãn của cô. . .

Hắn không hề do dự nắm lên bàn tay nhỏ bé của cô, để cô khẽ nắm phân thân của hắn.

Khi năm ngón tay dùng sức nắm chặt cái thứ dài dài nóng cháy đó, một dòng nước nóng bởi vì không thể khống chế mà phun bắn ra, hệt như nước sông vỡ đê ──

Chết tiệt! Hắn y hệt một loài cầm thú!

Không nghĩ tới hắn sẽ lại suy đồi đến mức phải tự giải quyết ở trước mặt một người phụ nữ! Thật sự là quá chật vật!

Nhưng mà, hắn sẽ không nhẫn nại lâu thêm nhiều nữa đâu!

Tử Thánh nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của Phi Phi, nhau đáng yêu mê người giống quả táo đỏ, hắn nói cho chính mình: Đúng vậy, hắn sẽ không nhẫn nại lâu thêm nhiều nữa!

Tuy rằng Long gia gia và bà ngoại đều buộc cô nhân dịp cơ hội này để chăm sóc Tử Thánh cho tốt, hai người cũng nhân cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, nhưng mà. . .

Dường như cô rất khó tham gia!

Phi Phi nhìn các mỹ nữ tuyệt sắc vây quanh bốn phía phòng bệnh, trong đó có đủ model, còn là những người rất có danh cô thường nhìn thấy ở trên ở tivi.

Chần chừ một chút, sau đó cô lấy quyển sổ và chiếc bút từ trong túi xách của mình ra . Không biết có thể lấy được chữ kí của họ không nhỉ. . .

"Cô đang đứng đó làm lén lút cái gì thế hả?"

Tiếng rống giận hung ác, làm cho ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người cô, Phi Phi chưa bao giờ bị nhiều người nhìn mình chăm chú và tò mò đến vậy.

Đương nhiên, cô cũng không hề xem nhẹ khi màcác mỹ nhân của chúng ta nhìn thấy được cô, trong ánh mắt xuất hiện ý niệm khát máu, mãi đến khi cảm thấy bề ngoài của cô không khuynh quốc khuynh thành gì hết, hẳn là không thể hấp dẫn ánh mắt của bạch mã vương tử, cô mới có thể may mắn thoát khỏi nguy nan, tránh cho loại vận mệnh bị các nữ sư tử ở đây xé xác tại trận.

"Lại đây! Đứng đực ở đó làm gì? !" Tử Thánh hung ác ra lệnh.

"Được rồi!" Phi Phi ngoài miệng nói được, nhưng trong lòng lại nghĩ thế này: đại lão gia, anh có thể uy phong hơn chút nữa đấy!

Tốt nhất anh hãy tận lực vũ nhục cô tiểu cung nữ đáng thương là tôi ở trước mặt phần đông các mỹ nữ hậu cung của anh đi nhá!

"Thế nào? Không cam lòng hả?

Giọng điệu trào phúng thật khiến cho người ta chán ghét, nếu như không phải cô hại hắn trở nên như thế. . . Nghĩ đến điều này, Phi Phi lập tức yêu cầu bản thân nhẫn nại.

"Từ thanh thần đã không thấy cô đâu rồi, chẳng lẽ cô đã quên cô phải đút bữa sáng cho tôi ăn sao?" Lão đại hắn mất hứng, gào thét cô.

"Anh muốn ăn bữa sáng. . . Có một đống người sẽ đút cho anh! Không nhất thiết phải tự tay tôi." Cô nhỏ giọng kháng nghị.

Không sợ, không sợ! Dù sao có những mỹ nhân kia ở đây cơ mà.

Đàn ông ấy hả! Không thích thể hiện bộ mặt quá mức dã man ở trước mặt của các cô em.

Dù hắn có dã man cường ngạnh thế nào, cô tin hắn cũng sẽ không làm quá đáng.

Nào biết Phi Phi suy nghĩ nhiều quá, nhưng lại không hề hiểu biết Tử Thánh, bởi vì hắn thật sự phải làm như vậy ──

"Còn dám tranh luận? !" Lòng của vua - hắn - hờn giận cực kỳ.

"Không dám." Phi Phi cúi đầu nói, tránh nặng tìm nh

Lúc này, các mỹ nữ đang đứng một bên không cam lòng bị đối xử lạnh nhạt, một người ở trong số đó cũng đã càng quên rằng Tử Thánh là không thể lay chuyển, đứng gần sát phía sau nên liền làm nũng đong đưa tay hắn, không cần phải nói, kết cục là ngay cả lời nói cũng còn chưa nói ra cũng đã bị quăng khỏi phòng bệnh.

Người thứ hai thì có vẻ thông minh hơn chút, không hề đυ.ng vào nơi có vết thương của hắn, mà là trực tiếp đối diện với cả Phi Phi.

"Cô!" Cô ta vươn cái ngón trỏ quét đầy sơn móng tay đỏ về phía Phi Phi, không chút nể tình.

"A. . ." Phi Phi lập tức lui lại mấy bước, mãi đến khi đυ.ng phải vách tường, mới bất đắc dĩ nhìn vào vị mỹ nhân hăm dọa cô kia.

"Long tiên sinh ngã thành như vậy, tất cả đều là do cái kẻ nghèo kiết hủ là cô làm hại đúng không?"

"Cũng không phải như thế. . . Chuyện là. . ."

"Pặc!"

Một cái tát vang dội khiến cho không khí tại đây hoàn toàn hỏng bét.

"Cô. . . cô làm sao có thể ra tay đánh người?" Phi Phi ôm bên má trái đang nóng bừng lên của mình, tức giận đến run hết c người, hơn nữa cô thấy Tử Thánh cũng không hề có ý định giúp cô tí nào. Xấu hổ và giận dữ, nước mắt như đang chảy ra, tuy nhiên cô bắt buộc chính mình ngừng lại.

Thêm Bình Luận