Quyển 3 - Chương 7: Hóa ra anh ta đã đính hôn

“Tiểu Phương, không cần lo lắng cho tôi, tôi ở trong này thật sự tốt lắm. Trước kia Lí gia đối với tôi kỳ thực cũng không khác gì một cái nhà giam rất lớn, hiện tại thay đổi sang nhà giam này cũng có gì khác nhau đâu?” Cô nhẹ nhàng cong đuôi mắt mà cười nhưng có chút cười khổ.

Tiểu Phương ở một bên không ngừng lau nước mắt, cô cũng không muốn khóc nhưng vừa nghĩ tới tình trạng của Lí Ngôn Hi thì lại nhịn không được. Chỗ này sao có thể giống Lí gia. Lí gia cho dù không có ai để ý cô thì cô vẫn là nhị tiểu thư Lí gia, ăn dùng sẽ không thiếu. Ở trong này, ai biết bên trong có cái gì để ăn không? Có rượu, có cá, thịt sao?

“Tiểu Phương, đừng khóc,” Lí Ngôn Hi vươn tay, dùng ngón tay mình lau nước mắt cho Tiểu Phương. Nếu cô ấy còn khóc nữa thì cô cũng nhịn không được nên đành cố chớp đi nước mắt đang trào ra, cố nở nụ cười.

“Ân,” Tiểu Phương dùng sức gật đầu, hảo, cô không khóc, không khóc, còn khóc nữa thì thời gian thăm sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.

“Tiểu Phương, sao cô lại có thể tới đây, bọn họ, đều tốt… Sao?” Lí Ngôn Hi dừng nói một chút, trong mắt che giấu bi thương. Bọn họ trong miệng cô là những người của Lí gia, đương nhiên còn có hắn.

“Ân, hảo, tiên sinh cùng phu nhân và đại tiểu thư đều tốt lắm. Bọn họ vẫn giống như trước đây,” Tiểu Phương càng nói càng khó chịu, “Nhị tiểu thư, tiên sinh thật sự quên cô rồi. Từ lần đó ông ấy không nhắc đến cô nữa. Đại tiểu thư hiện tại so với trước kia càng thêm có tiếng, nhưng hiện tại cả ngày cô ấy đều cau có.” Tiểu Phương dùng sức hình dung, chính là như thế không sai, “Về phần phu nhân, bà ấy vẫn chơi mạt chược, cùng các vị phu nhân uống trà, cả ngày đều thế.”

“Vậy là tốt rồi,” Lí Ngôn Hi cuối cùng cũng yên tâm. Bọn họ tốt là được, cái khác không quan trọng.

“Còn có một việc, nhị tiểu thư,” Tiểu Phương có chút nói không nên lời. Thấy Lí Ngôn Hi thế này đã đủ khổ rồi, cô thật không đành lòng. Hiện tại người ta đã quên cô ấy rồi, hai năm sau ai còn nhớ cô ấy nữa.

“Chuyện gì, nói đi?” Lí Ngôn Hi nhẹ thở dài. Không cần lo lắng cho cô, cô đã kinh qua nhiều chuyện, đả kích gì với cô mà nói thì cũng qua thôi.

“Nhị tiểu thư, Đường tiên sinh đính hôn rồi,” Tiểu Phương nhỏ giọng nói, kỳ thực cô không muốn nói, bởi vì cô biết Lí Ngôn Hi nghe xong nhất định sẽ thật thương tâm. Cô ấy vì Đường tiên sinh mà bỏ ra nhiều như vậy nhưng cuối cùng thì mọi người đều quên cô ấy, kể cả Đường Mặc Vũ cô ấy yêu nhất.

Lòng Lí Ngôn Hi đột nhiên co rút một chút, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, giống như có một cây kim không ngừng đâm vào tim cô. Cái loại đau đớn khắc sâu trong lòng này khiến cô cả đời không quên nổi.

“Không sao, Tiểu Phương, tôi đã sớm cùng anh ta cắt đứt, anh ta muốn kết hôn với ai cũng không liên quan đến tôi.” Cô vẫn đang cười nhưng khóe mắt lại rơi xuống một giọt nước mắt xót xa. Nói không để ý là giả, không đau lòng cũng là giả. Cô thật sự muốn tìm chỗ nào không người mà khóc thành tiếng. Nhưng hiện tại hình như cô cũng chẳng thể có một chỗ như thế.

Tiểu Phương giữ lấy tay cô, lại phát hiện trên móng tay cô đều là đất, người cô cũng bốc ra mùi khó chịu. Rốt cuộc cô ấy ở đây phải làm gì a? Nhị tiểu thư sạch sẽ của cô sao lại biến thành bộ dáng này. Hiện tại cô ấy bẩn thỉu, làn da đen lại, mặt cũng bản, trên người lại có mùi khó ngửi.

“Nhị tiểu thư, Tiểu Phương chỉ có thể đến thăm cô lần này,” Tiểu Phương khổ sở nói, nếu có thể thì cô thật sự muốn đi xem tiểu thư của cô nhiều hơn, bởi vì cô ấy thật đáng thương, cũng không có người thân nào.



Nếu cả Tiểu Phương cũng không có thì cô còn ai chứ?

“Vì sao?” Lí Ngôn Hi nắm chặt tay Tiểu Phương, không hiểu vì sao cô ấy lại nói thế.

“Nhị tiểu thư, Tiểu Phương phải về quê. Em sẽ đi xem mắt, có thành hay không thì không biết nhưng em chắc sẽ không trở về đây nữa. Em sẽ tìm công việc ở đó, sau đó ở đó sống tiếp,” Tiểu Phương lại lau nước mắt.

“Như vậy thì tốt rồi, cô cũng nên có cuộc sống của riêng mình.” Lí Ngôn Hi vỗ bả vai Tiểu Phương, muốn cổ vũ cô ấy. Mặc kệ trong nhà là thế nào thì vẫn là nhà, lúc cô đơn, khóc sẽ có người quan tâm, chia sẻ, yêu thương mình.

“Ân,” Tiểu Phương gật đầu, nhị tiểu thư nói rất đúng, mình nên có cuộc sống riêng của mình, tối thiểu có thể ở bên người nhà.

“Đúng rồi,” Tiểu Phương cầm lấy một chút đồ đặt lên bàn, “Nhị tiểu thư, những thứ này đều là em mua cho cô. Cũng không nhiều đồ lắm nhưng toàn món cô thích ăn, còn có vài món quần áo. Về sau Tiểu Phương không ở bên cạnh, cô nhớ phải chăm sóc bản thân. Hai năm sau nếu cô không có chỗ để đi thì có thể tới tìm em. Nhà em vĩnh viễn hoan ngênh cô,” Tiểu Phương đem đồ trong tay đẩy qua. Những thứ này không đáng giá nhưng đều là tâm ý của cô.

“Cám ơn,” Lí Ngôn Hi hơi nghẹn lời. Kỳ thực cô cũng luyến tiếc cô ấy đi nhưng cô ấy phải về nhà, tìm kiếm cuộc sống của mình. Cô phải chúc phúc cho Tiểu Phương, đó mới là tốt nhất.

“Nhị tiểu thư,” Tiểu Phương lại kéo tay Lí Ngôn Hi, “Nhị tiểu thư, thẻ tín dụng của cô đã bị ngân hàng khóa, tiền này là tiền em giúp cô để lại, chờ lúc cô đi ra có thể đến ngân hàng lĩnh.” Tiểu Phương nhìn Lí Ngôn Hi một cách nghiêm túc, “Nhị tiểu thư, tiền này không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để lúc ra ngoài cô có thể sống được một thời gian rất dài. Sau đó cô tìm một công việc là có thể tiếp tục.”

Lí Ngôn Hi nắm chặt tay Tiểu Phương, lắc đầu, “Tiểu Phương, tiền này cô cầm đi, tôi không cần,” lúc này ánh mắt cô đã ửng đỏ. Cô rất cảm động, trong hoàn cảnh này mà cô ấy còn nghĩ đến cô, thậm chí còn sắp xếp kế hoạch 2 năm sau cho cô. Sao cô có thể nhận tiền này chứ?

“Không cần, em có tiền. Tiên sinh cho em rất nhiều tiền, đủ để em về nhà,” Tiểu Phương cười thật ngốc, nhưng đây cũng là sự thật. “Nhị tiểu thư, em không gạt cô. Tiên sinh thật sự cho em rất nhiều, đủ để em về nhà làm vốn sống. Tiền này vốn là của cô, hơn nữa cô về sau so với em còn cần nó hơn. Lúc ra khỏi đây cô không có ai để nương tựa, lại không có thân nhân. Cô cũng không có khả năng về nhà của tiên sinh, cho nên tiền này là tiền cứu mạng của cô, em không thể cầm.”

“Tiểu Phương…” Lí Ngôn Hi còn muốn nói cái gì đó, nhưng cửa phòng lúc này mở ra: “Đã đến giờ, lần sau lại đến.”

Lí Ngôn Hi hơi hơi nhắm mắt, đem đồ ôm lấy, lần sau, làm gì có lần sau, Tiểu Phương sắp đi rồi.

“Nhị tiểu thư, cô bảo trọng, em phải đi rồi,” Tiểu Phương hướng Lí Ngôn Hi vẫy tay, nhìn cô bị dẫn vào. Cô tận lực không khóc, cũng không phải sinh ly tử biệt, không thể khóc

“Tiểu Phương, nghe tôi nói, đem tiền cất đi, coi như đó là đồ cưới tôi cho cô, được không?” Lí Ngôn Hi xoay người, dùng sức nói to với Tiểu Phương.