Quyển 3 - Chương 17: Ngôn Hi, đây là mẹ kế

Cô đứng lên, tiếp tục đi trong tuyết, thẳng đến khi đứng trước một cái thùng rác, thấy một lão nhân đang không ngừng lục bên trong, phía sau là một túi giấy, bình nước linh tinh người ta không cần. Cô không nhịn được tập tễnh đi theo người đó, nhìn thấy ông ta ở trên đường nhặt này nọ, sau đó đi vào một chỗ thu mua phế phẩm, nơi đó có rất nhiều rác. Cô thấy lão nhân kia đem những gì nhặt được cho một người đàn ông, mà người đàn ông kia lại đưa cho ông ta một ít tiền.

Cô đột nhiên xoay người chạy, lúc chạy về, trong lòng cũng có một đống rác giống như lão nhân kia.

“Cháu muốn một cái bánh bao,” cô kiễng chân, từ trong túi lấy ra ít tiền, nở một nụ cười sạch sẽ nhất, mặc dù cô thật là bẩn, thật bẩn.

Ông chú bán bánh bao nghe thấy thì lấy một cái bánh bao lớn nhất đưa cho cô. Cô cầm bánh bao nóng bằng hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt cực kỳ.

“Đứa nhỏ, đợi chút,” cô xoay người, kỳ quái nhìn ông chú bán bánh bao. Mà ông chủ hàng bánh bao ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cô, “Đứa nhỏ, đây là tiền lẻ,” ông đem một ít tiền lẻ để vào trong túi cô.

“Cám ơn,” cô nhỏ giọng nói. Haizzz, đứa bé nhỏ như vậy, một thân rách nát, thoạt nhìn như đứa ăn xin không cha không mẹ, tựa như con chó con mèo ven đường, không biết lúc nào thì sẽ không còn. Ông chủ quầy bánh bao lấy một cái gói to, trong đó để thật nhiều bánh bao, đưa cho cô.

Lạc Tuyết không hiểu, cô đâu có mua nhiều bánh như thế a.

“Đây là thúc thúc cho cháu,” ông chú kia không ngại bẩn mà vỗ về khuôn mặt bẩn thỉu của cô, lại cũng phát hiện đứa nhỏ này có một đôi mắt một mí rất xinh đẹp.

“Cám ơn,” lại là một tiếng cám ơn, cô dang tay nhỏ ôm lấy cái gói to kia, dùng sức cúi người cảm ơn vị thúc thúc bán bánh bao.

Cô đi về phía trước, như một con chim nhỏ tự do, không ai biết cô có thể sống sót không nhưng cô thật sự sống được rất tốt. Cô dựa vào nhặt rác để sống, cuối cùng thậm chí còn có một cái nhà nhỏ của riêng mình, tuy rằng rách nát nhưng cũng có chỗ che mưa chắn gió.

Cô mở cửa, trong nhà là một cô gái mười lăn mười sáu tuổi. Cô đã trưởng thành, nhưng vẫn giữ được đôi mắt đơn thuần.



Lạc Tuyết.

“Uông. . .” Một con chó nhỏ chạy tới, phe phẩy đuôi với cô. Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận vuốt cái đầu nhỏ của nó, “Em cũng bị bỏ rơi à? Chị cũng thế, chúng ta thật giống nhau.” Cô nói xong, lấy từ trên người một cái bánh, sau đó bẻ một ít đặt trước mặt con chó nhỏ.

Tiểu Hoàng yên tĩnh ăn, ngẫu nhiên còn liếʍ liếʍ tay cô. Từ đó về sau cô có thêm một người bạn, một con chó nhỏ. Cô thường chia đồ ăn cho nó, mà con chó này mặc kệ đi xa bao lâu thì đến tối nhất định cũng trở về nhà.

Bọn họ như vậy sống nương tựa lẫn nhau, rất nhiều năm.

Dần dần Tiểu Hoàng trưởng thành, mà cô cũng thế, cô đã hơn hai mươi tuổi.

Cô sờ soạng túi tiền của mình, hôm nay bán được khá nhiều, thế là cô có thể để dành một chút, mà cô cũng có thể ăn no chút.

Đúng lúc này cô đột nhiên dừng chân, thấy được trong góc tường cách đó không xa có một cái hộp. Cô vội vàng đi qua, bên trong là một đứa bé sơ sinh đang trợn mắt nhìn cô. Cô vội vã bế đứa bé ra, mà đứa bé kia cũng không khóc, chỉ mở to mắt nhìn cô, còn có chút ghét bỏ nữa chứ.

Cô cẩn thận ôm đứa nhỏ trong lòng, rồi đưa hắn về nhà. Cô gọi đứa nhỏ là Tiểu Vũ. Lúc đó cô hai mươi mốt, và nuôi một đứa trẻ. Tuy rằng người khác đều nói đứa nhỏ này xấu, trên mặt có một cái bớt thật lớn, nhưng tính cách lại nhu thuận hơn những đứa trẻ khác, không hề khóc. Cô vô cùng thương nó, đem nó như con mình mà nuôi.

Người khác nói lại khuyên cô, nó cô nuôi đứa nhỏ này là không tốt, muốn cô ném nó đi. Cô cũng thử qua nhưng cuối cùng vẫn luyến tiếc. Đứa nhỏ này ngoài cô ra thì cũng chẳng còn ai nữa. Nó cũng giống cô trước đây, bốn người mẹ nhưng không ai muốn cô. Cho nên mặc kệ vất vả thế nào thì cô cũng không bỏ rơi nó.

Có thêm một đứa nhỏ cuộc sống của cô vất vả hơn nhiều. Cô cơ hồ dùng hết tiền mình kiếm được để nuôi nó, ăn cũng không dám ăn, không dám mặc, đem toàn bộ tâm tư đều đặt trên người nó. Tuy rằng cuộc sống vất vả hơn trước nhưng cô lại thấy vô cùng thỏa mãn. Cô yêu thương Tiểu Vũ, mà cô biết Tiểu Vũ cũng thật yêu cô.

Nhưng trên đời này lúc nào cũng có việc ngoài ý muốn xảy ra. Cho tới giờ cô cũng không nghĩ tới bản thân lại gặp phải chuyện đáng sợ như vậy. Có một buổi tối cô bị hai nam nhân cường bạo vì cứu Tiểu Vũ. Cái loại cảm giác đó cô thật sự không muốn nghĩ đến nhưng cô biết mình phải sống tiếp thì Tiểu Vũ mới có thể sống sót. Thế nên cô vẫn kiên cường sống, duy trì thân thể tàn tật, rách nát đó.



Nhưng vì sao sống sót với cô lại khó như thế. Cô nhìn thấy Tiểu Vũ ở xa xa, dần bị đám người chặn lại, còn trước mắt cô chỉ có máu. Cô muốn duỗi tay ra nhưng không làm được. Cô biết mình sắp chết, bởi vì bị xe đâm, nhưng cô luyến tiếc, luyến tiếc Tiểu Vũ a.

Nếu cô chết thì Tiểu Vũ của cô phải làm sao, phải làm sao đây?

“Bác sĩ, cô ấy đang khóc.” Y tá sốt ruột nói, “Làm sao bây giờ. Cô ấy khóc càng ngày càng thương tâm.”

“Tiếp tục giải phẫu,” bác sĩ trấn định nói, mà cuộc phẫu thuật vẫn tiếp tục tiến hành.

Lông mi của cô khẽ giật, trước mắt một mảnh mông lung. Cô giống như đang ở trong một không gian màu trắng, nhìn thấy hết thảy trước mặt, những thứ cô không quen thuộc.

“Ba ba,” một nữ hài lớn lên xinh đẹp như con búp bê lôi kéo quần áo của nam nhân, không ngừng kêu ba ba, “Ba ba, Ngôn Hi sợ,” cô co người lại, khuôn mặt khéo léo đáng yêu khiến ai cũng đau lòng.

“Tìm bảo mẫu đi,” nam nhân kéo tay tiểu cô nương ra, nhanh chóng đi ra ngoài, cửa đóng lại. Nữ hài ngồi xổm dưới đất, ôm lấy con búp bên trong tay.

“Ba ba. . .”

Cô khóc rất đáng thương, nhưng không có ai tới an ủi, ôm lấy cô.

“Ngôn Hi, đây là mẹ kế và tỷ tỷ của con,” có một ngày, ba ba mang về một dì xinh đẹp và một tỷ tỷ cũng xinh đẹp, cô cười ngọt ngào với bọn họ.

“Mẹ. . . Tỷ tỷ, ” cô ngoan ngoãn gọi, người hầu đã nói cô phải ngoan mới được, như vậy mẹ kế mới thương cô, không bỏ đói và đánh cô.