Quyển 3 - Chương 25: Tiểu Hoàng, chúng ta về nhà đi

Cô ta nhìn ra phía ngoài cửa sổ, môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch lên – tìm đi, các ngươi chắc chắn không tìm thấy. Cái con chó đáng ghét kia sớm sẽ thành chó hoang thôi.

Cùng lúc đó có một chiếc xe chạy nhanh trên đường. Ánh mắt Đường Mặc Vũ luôn luôn nhìn về phía trước, hơi híp lại nên có cảm giác lạnh lùng hơn người bình thường ba phần.

Lúc xe chạy vụt qua tạo ra một cơn gió lớn thổi rối mái tóc ngắn ngủn của một cô gái bên vệ đường. Cô ngồi trên bậc thềm, bên cạnh còn có một con chó nhỏ không ngừng vẫy đuôi.

Cô lôi từ trong túi tiền của mình ra một cái bánh. Cô ăn một nửa, còn một nửa cho con chó nhỏ ăn. Con chó ăn rất nhanh sau đó không ngừng kêu lên với Lạc Tuyết.

“Tiểu Hoàng, chúng ta về nhà đi. Về nhà của chính mình,” cô đứng lên, cõng trên lưng một cái túi to. Chỉ cần bán chỗ này cô sẽ có tiền tiêu, cũng không sợ đói bụng nữa. Con chó nhỏ kêu lên một tiếng, nhấc móng vuốt nhỏ đi theo phía sau Lạc Tuyết.

Chó sẽ không chê chủ nghèo a.

“Lạc Tuyết đã về. Tiểu Hoàng cũng đã về. Nếu Tiểu Vũ cũng về nữa thì chúng ta lại là một gia đình hoàn chỉnh.” Lạc Tuyết ngồi ở cửa, đưa tay bẻ bánh thành từng miếng đút cho con chó nhỏ ăn.

“Ôi, Ngôn Hi. Tiểu Hoàng sao lại trở lại rồi?” Lưu Thẩm thấy kỳ quái liền ngồi xổm xuống đùa với con chó nhỏ đang gặm bánh ăn đến quên trời đất. Con chó này là mọi người thấy từ nhỏ đến giờ. Lúc trước người ta đem nó đi, không biết sao giờ lại quay lại.

“Người nhà kia không cần Tiểu Hoàng nữa, lại đem vứt nó ở góc đường cho nên cháu đem nó về.” Lạc Tuyết đặt tay lên đầu con chó nhỏ vỗ nhè nhẹ. Mà con chó cũng liếʍ ngón tay cô kêu lên một tiếng.

“Ngôn Hi, sao cháu biết tên nó là Tiểu Hoàng?” Lưu Thẩm có chút ngoài ý muốn. Lạc Tuyết là người nhặt rác, cô gái này cũng vậy. Lạc Tuyết luôn luôn thật thà, cô cũng thế. Lạc Tuyết sẽ đem đồ ăn của bản thân chia cho con chó nhỏ, mà cô cũng đang làm y như vậy. Thậm chí, cô còn biết tên của Tiểu Hoàng. Chuyện này cũng quá kỳ lạ đi.

“Lưu Thẩm vừa mới nói nó gọi là Tiểu Hoàng mà.” Lạc Tuyết nhẹ nhàng cười với Lưu Thẩm sau đó đứng lên. So với việc nói cô chính là Lạc Tuyết thì nói như vậy sẽ khiến người ta dễ dàng chấp nhận hơn. Nếu không cô cũng không biết Lưu Thẩm có xem cô là quái vật không.



“À ra vậy, ta quên mất. Hình như đúng thế thật.” Lưu Thẩm tự lẩm bẩm lầu bầu một lúc, “Ta bảo này Ngôn Hi,” bà vốn đang định hỏi vài điều nhưng lại thấy Lí Ngôn Hi có vẻ vội nên cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa.

Lạc Tuyết nâng trên tay một gói đồ to. Những món này là cô phải tiết kiệm rất lâu mới mua được. Cô lại một lần nữa tới trước cửa nhà giam, có cảm giác cô đã rời chỗ này lâu rồi nhưng trên thực tế mới có vài ngày mà thôi.

“Nhạc Nhạc, mình đến thăm cậu đây. Về sau, cậu sẽ không phải không có người đến thăm nữa. Cậu có mình rồi.”

“Ngôn Hi, Ngôn Hi,” Dương Nhạc từ lúc đi ra đều không ngừng gọi tên cô. “Mình biết là cậu sẽ đến thăm mình mà. Ngôn Hi, cậu thật sự là nghĩa khí, nếu không thì mình ở đây sẽ mãi chẳng có ai đến thăm. Thật tốt, về sau xem ai còn dám nói mình không có người thân nữa.” Dương Nhạc lau một chút nước mắt vì quá kích động mà không kìm được.

Lạc Tuyết chỉ cười, “Chúng ta đâu phải bạn bè mà là tỉ muội mà.” Dương Nhạc ngượng ngùng cười, “Mình vui quá nên quên mất.”

Lạc Tuyết ngồi xuống, đem những thứ bản thân mang tới đặt ở trên bàn.

“Nhạc Nhạc, đây là mình mang đến cho cậu. Nếu cậu cải tạo tốt là rất nhanh có thể ra ngoài rồi.” Cô an ủi Dương Nhạc, chỉ sợ cô ấy ở trong lao cảm thấy cô đơn.

Dương Nhạc nghe xong không ngừng gật đầu, “Mình biết, hiện tại mình biểu hiện tốt lắm. Đương nhiên mình cũng sẽ kiểm soát tính tình của mình. Mình sẽ nghe lời, bọn họ nói sao mình sẽ nghe vậy. Mình sẽ kiên trì đến khi ra tù sẽ đến tìm cậu.” Cô nắm chặt tay Lạc Tuyết. Kỳ thực Lạc Tuyết đi rồi, cô cũng cảm thấy cô đơn. Thế nhưng đây cũng là chuyện tốt vì ít nhất có một người được tự do mà không phải là cả hai người cùng bị giam. “Ngôn Hi, nói cho mình biết hiện giờ cậu đang làm việc gì?” Cô dùng mũi ngửi một chút rồi lại kéo tay Lạc Tuyết nhìn. Trên tay cô có chút trầy da, làn da vốn trắng nõn cũng bị phơi nắng đen đi nhiều. Có điều người trông có vẻ rắn chắc hơn trước.

“Mình. . .” Lạc Tuyết có chút khó có thể mở miệng, “Nhạc Nhạc, cậu đừng mắng mình nhé.” Chính cô cảm thấy không có gì, nhưng không biết Dương Nhạc có để ý không.

“Mình làm sao lại phải mắng cậu?” Dương Nhạc liếc mắt một cái. Ngôn Hi hỏi câu này thật kỳ lạ. Cô ấy làm gì mà bị mắng chứ, giờ cô ấy là người lương thiện rồi mà.

“Mình đi nhặt rác,” Lạc Tuyết nói xong, ánh mắt giống như là trăng non, thật sạch sẽ. Tuy rằng cô hiện tại làm công việc mà người khác coi là hạ lưu, bẩn thỉu.

Dương Nhạc sửng sốt một chút, rồi vội quay đầu đi, vội gạt giọt nước mắt. Kỳ thực cô có thể tưởng tượng được sau khi ra tù, bọn cô không có ai nương tựa lại không có kinh nghiệm làm việc gì thì làm sao có thể tìm được một công việc tốt chứ.



“Chờ mình ra ngoài sẽ cùng cậu đi nhặt rác,” Dương Nhạc thân thiết vỗ bờ vai Ngôn Hi rồi học bộ dáng của cô mà nở nụ cười. Lượm ve chai có cái gì dọa người đâu. Bọn họ cũng không phải làm ăn xin mà là dùng hai tay để tự nuôi bản thân thì có cái gì là hạ lưu đâu.

“Về sau cũng không cần mua mấy thứ này nữa,” Dương Nhạc đem gói đồ đẩy trở về. “Cậu tới thăm mình là tốt rồi. Cậu kiếm tiền cũng không dễ dàng gì,” Dương Nhạc nhíu mày, rất là đau lòng nhìn thấy Ngôn Hi như vậy. Cuộc sống của cô ấy nhìn qua cũng không được tốt lắm mà còn phải để dành tiền mua đồ mang đến thì làm sao Dương Nhạc có thể nhẫn tâm.

“Không sao mà,” Lạc Tuyết lại đem đồ trên bàn đẩy về phía Dương Nhạc. “Nhạc Nhạc, mình không mua được đồ tốt, nhưng những thứ này mình vẫn có thể mua. Hơn nữa một tháng mình mới tới thăm cậu một lần. Trong một tháng đó mình có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. Tin mình đi, mình sẽ chăm sóc tốt bản thân.” Lạc Tuyết đem mấy món đồ để vào trong lòng Dương Nhạc rồi nở một nụ cười như trước, thật ôn nhu giống như mưa xuân dịu dàng mà không lạnh lẽo.

Dương Nhạc ôm chặt gói đồ trong lòng mà thấy muốn khóc. Đợi cô được ra ngoài sẽ cố gắng làm việc để cuộc sống của hai người tốt hơn. cô cũng sẽ không để người khác bắt nạt bọn họ.

Giờ thăm tù đã hết, Lạc Tuyết cầm tay Dương Nhạc “Nhạc Nhạc, mình phải đi về. Cậu yên tâm, tháng sau mình sẽ lại tới thăm cậu.” Cô xem Dương Nhạc bị đưa vào trong mà hốc mắt cũng là hơi hơi đỏ lên.

Nhạc Nhạc, cậu nhất định phải cải tạo thật tốt. Tuy rằng cuộc sống bên ngoài thật vất vả nhưng còn có tự do.

Cô bước ra ngoài, cảm thụ ánh mặt trời chiếu lên mặt để lại bóng trên sườn mặt thật là xinh đẹp.

“Cố lên Lạc Tuyết, ngươi hiện tại có một đôi chân lành lặn. Ngươi có thể làm được rất nhiều chuyện, đi được nhiều đường cũng có thể kiếm nhiều tiền. Cho dù bộ dạng bên ngoài có thay đổi cũng không sao. Chỉ cần ngươi vẫn là Lạc Tuyết trước đây là tốt rồi.”

Cô tiếp tục đi về phía trước. Khi mặt trời lặn xuống, cô lại đi nhặt những thứ người ta bỏ đi. Tiền của cô là phải vất vả kiếm từng đồng nhưng cô sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.

Cô hiện tại cũng sẽ ăn trứng gà, giống trước đây ở cùng với Tiểu Vũ.

Cô lau mồ hôi trên mặt, tầm mắt mông lung mơ hồ nhòe nước.