Quyển 3 - Chương 36: Phẫu thuật

Sắc mặt của cô thất thần, có cảm giác bản thân mình rất bẩn.

“Không phải sợ, không có việc gì,” Đường Mặc Vũ siết chặt vòng tay của mình vì anh biết cô đang sợ hãi. Anh không dám tưởng tượng, nếu Lạc Tuyết lại gặp phải chuyện như vậy thì cô còn sống sót được không? Cô đã trải qua một lần, nếu chuyện xảy ra một lần nữa thì biết làm sao?

Ánh mắt anh nheo lại, lóe ra một chút nguy hiểm. Chuyện này anh phải điều tra thật kỹ mới được. Những kẻ đó rõ ràng là có ý đồ công kích Lạc Tuyết còn vì nguyên nhân gì thì anh phải tìm hiểu cho ra.

“Đường tiên sinh, phẫu thuật sắp bắt đầu rồi,” y tá đến thông báo về cuộc phẫu thuật.

“Tôi biết, chúng tôi sẽ xong ngay đây,” Đường Mặc Vũ đối với y tá gật đầu, cũng cảm giác được Lạc Tuyết khẩn trương. “Không sợ, không không có việc gì, anh sẽ ở bên cạnh em, luôn luôn.” Anh không ngừng cùng cô nói chuyện, mặc kệ lúc nào anh cũng sẽ ở bên cô, không tách rời.

“Mặc Vũ, em có thể nhờ anh một việc được không?” Lạc Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Cùng anh ở một chỗ, cô cảm giác được sự quan tâm và an toàn chưa từng có. Tựa hồ như cô sẽ không chỉ có một người, sẽ có người quan tâm, đau lòng cô. Dù cô biết đây chỉ là tạm thời thì cảm giác này cũng thật hạnh phúc, thật vui vẻ.

“Ừ, em nói đi anh sẽ làm. Lần sau không được nói nhờ vả, anh sẽ giận,” Đường Mặc Vũ ôm lấy khuôn mặt của Lạc Tuyết, trong giọng nói có chút nho nhỏ trách cứ, giữa bọn họ căn bản không cần nói đến nhờ vả.

“Ở trong nhà giam em có một người bạn. Cô ấy còn phải hai năm nữa mới mãn hạn tù. Hai bọn em đều không có người thân cho nên sau ngày mùng năm anh có thể qua thăm và đưa cho cô ấy mấy món đồ này nọ được không?Cô ấy ở đó có một mình nên rất cô đơn.” Lạc Tuyết đem chuyện của Dương Nhạc đều kể cho anh. Vì cô sợ sau cuộc phẫu thuật này cô phải dưỡng bệnh rất lâu. Khi đó cô sẽ không có cơ hội ra ngoài để đi thăm Dương Nhạc sẽ khiến cô ấy lo lắng.

“Được,” Đường Mặc Vũ không do dự trả lời, nhưng tâm lại rất đau.

“Thực xin lỗi,” chính anh là người khiến cô phải chịu hai năm khổ sở trong tù.

“Không có việc gì, trong hai năm kia em cũng không phải không được gì. Em có một người bạn rồi còn học được cách làm áo lông.” Cô không có trách mà lại an ủi anh. Cô không muốn anh tự trách mình bởi vì như vậy lòng cô sẽ đau, sẽ khó chịu.

“Vậy em cũng làm một cái áo cho anh đi,” Đường Mặc Vũ đem mũ bao tóc cô lại rồi lại cố ý nói lời khiến cô thoải mái bởi vì một chút nữa là cô phải làm phẫu thuật rồi.

“Vâng,” Lạc Tuyết gật đầu, anh muốn bao nhiêu cái áo đều được.

“Ha ha.” Đường Mặc Vũ sang sảng cười lên tiếng, anh thật sự đã lâu không cười vui vẻ như thế này.



Đường Mặc Vũ ôm lấy cô hướng bên ngoài đi mà Lạc Tuyết lại đột nhiên níu kéo quần áo anh.

“Mặc Vũ…”

“Sao vậy? Anh sẽ ở bên cạnh em, kể cả trong phòng phẫu thuật,” Đường Mặc Vũ tưởng cô sợ hãi, dùng trán của bản thân khẽ chạm vào vầng trán nho nhỏ của cô.

“Không phải,” Lạc Tuyết lắc đầu.

“Vậy có chuyện gì?” Đường Mặc Vũ không rõ tại sao biểu tình của cô lại nghiêm túc như vậy khiến hắn sợ hãi.

“Mặc Vũ, anh có còn hận Lí Ngôn Hi không?” Lạc Tuyết nhìn vào mắt anh mà hỏi.

“Trước kia hận, nhưng đó không phải là em, anh sẽ không lẫn lộn hai người, em yên tâm,” Đường Mặc Vũ lại chạm vào mặt cô, càng ngày càng làm nhiều động tác thân mật khiến mặt cô đỏ lên.

“Ha ha,” Đường Mặc Vũ lại cười vang.

Lạc Tuyết cũng tựa đầu dựa vào trên bờ vai anh, mở hai mắt nhìn hướng về phương xa trở nên mơ hồ, “Mặc Vũ, đừng hận cô ấy. Cô ấy vô tội, kỳ thực cô ấy cái gì cũng không làm.” Cô nói xong, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Đường Mặc Vũ đột nhiên dừng bước chân, nghiêm cẩn quan sát cô.

“Lạc Tuyết, có phải em biết chuyện gì rồi không?” Đôi môi mỏng của Đường Mặc Vũ nhếch lên, tựa hồ bọn họ đều đã xem nhẹ vấn đề rất lớn, nhưng đến cùng là cái gì chứ?

“Khi em tỉnh lại thì đã là Lí Ngôn Hi. Lúc đó em cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ. Thế giới của em trống rỗng. Khi đó, em hỏi anh liệu chúng ta có từng gặp qua không? Em nghĩ cảm giác quen thuộc đó là vì ánh mắt anh, vì anh chính là Tiểu Vũ.”

“Bọn họ đều nói em là hung thủ gϊếŧ người. Em cũng tưởng vậy bởi vì ai cũng nói thế từ ba, mẹ tới chị và cả Tiểu Phương cũng nói thế. Vậy nên em chẳng có lý do gì để từ chối cả.”

“Thực xin lỗi.” Đường Mặc Vũ lại nói câu xin lỗi. Kỳ thực anh đối với chuyện khi đó, trừ bỏ một câu thực xin lỗi ra cũng không biết phải làm sao mới bù đắp được.



Lạc Tuyết lắc đầu, “Kỳ thực anh thật sự không cần phải nói xin lỗi. Khi đó em còn không biết mình là ai thì làm sao có thể trách anh.”

Nhưng là, cô đưa tay đặt ở trán của bản thân, “Em không những có trí nhớ của bản thân mà còn có trí nhớ của cô ấy. Vì thế em mới biết thì ra cô ấy là vô tội.”

Cô vừa mới chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó thì nghe thấy thanh âm cửa phòng giải phẫu mở ra. Người cô run lên, vội ôm lấy cổ Đường Mặc Vũ. Đây là lần đầu tiên cô chủ động làm thế, vì cô sợ.

Cái này không là đang đùa mà đây là giải phẫu.

“Không sợ, không có việc gì,” Đường Mặc Vũ an ủi cô. Nhưng trong đôi mắt đen kia toàn bộ đều là một loại đau lòng không nói nên lời.

Cửa phòng mổ mở ra, Đường Mặc Vũ không để ý bác sĩ phản đối, thay một bộ quần áo vô khuẩn.

“Tiên sinh, anh thật sự quyết định sao?” Bác sĩ lại nghiêm cẩn hỏi một lần. Quá trình giải phẫu rất tàn nhẫn, anh thật sự cam đoan có thể không bị ảnh hưởng gì sao?

“Đúng vậy,” Đường Mặc Vũ kiến trì ngoài ý muốn. Anh đã nói muốn cùng Lạc Tuyết ở một chỗ. Anh không muốn để cô một mình sợ hãi.

Trên giường bệnh, tất cả đen đều được bật. Đường Mặc Vũ nắm chặt tay Lạc Tuyết, xem bác sĩ tiêm cho cô, làm kiểm tra để chuẩn bị phẫu thuật.

“Anh ở đây,” Đường Mặc Vũ lại một lần nữa nắm chặt tay cô. Lạc Tuyết dần mơ màng, chớp nhẹ đôi mắt, bàn tay vẫn nắm tay anh mà chậm rãi đi vào giấc ngủ. Ánh mắt của Đường Mặc Vũ luôn luôn đều không có rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của cô.

Dù diện mạo cô đã thay đổi nhưng cô vẫn thiện lương, đơn giản như trước đây.

Mà anh còn nghe thấy được âm thanh dao mổ cắt vào thịt. Lạc Tuyết thì lại im lặng nằm trong này, thậm chí khóe môi còn vương nụ cười giống như đang ngủ. Bàn tay cô để trong tay anh, vô cùng ấm áp.

Quá trình giải phẫu quả nhiên là tàn nhẫn. Anh nhìn thấy khi dao mổ cắt xuống, máu tràn ra rồi một đống thiết bị không ngừng được đưa đến đưa đi trong lúc đó.

Lòng anh rất khổ sở. Trong lúc đó có gì đó rơi trên khuôn mặt của Lạc Tuyết. Anh cúi xuống nhìn cô, hóa ra đó là một giọt nước nhưng anh lại không dám động vào cô chỉ sợ cô tỉnh. Này là rất đau.