Chương 36: Thực Sự Không Rõ

Chu Thành nhảy lên một cái, cùng mấy người Tần Mãnh rơi trên Băng Tuyết Phượng Hoàng.

Băng Tuyết Phượng Hoàng mang theo mấy người Chu Thành, thẳng vào mây xanh, hít thở đã đi tới vách núi đối diện.

Mấy người Chu Thành nhảy xuống.

Lúc nhảy xuống, đại cung trong tay Khương Thần xuất hiện, mười mấy mũi tên đồng thời bắn ra, trong nháy mắt xuyên qua hơn mười tên cung thủ bang phỉ phía dưới.

Các cung tiễn thủ khác giật mình tỉnh lại, liền nhìn thấy kiếm mạc cùng trùng trùng đao khí từ không trung rơi xuống.

Kiếm mạc cùng đao khí rơi xuống, tạo thành một cột máu.

Lúc Chu Thành rơi xuống đất, chỉ thấy hơn 30 tên cung tiễn thủ đối phương đã toàn bộ nằm trong vũng máu, Chu Thành hai mắt lạnh lùng, cùng mấy người Tần Mãnh tiến vào chỗ sâu sào huyệt của Kim Xà bang một cách yên lặng.

Chu Thành người mặc Ma Thần Y, hòa làm một thể với bóng đêm, mà bốn người Tần Mãnh ở phía trước mở đường, Kim Xà bang cọc ngầm các nơi, còn chưa kịp phản ứng, liền bị bốn người Tần Mãnh gϊếŧ chết.

Đặc biệt là mũi tên Khương Thần, không chệch một tên.

Nhìn thấy tiễn pháp Khương Thần, Chu Thành suy nghĩ chờ mình sau khi đột phá Tiên Thiên, sẽ học một môn Tiên Thiên tiễn pháp.

Mấy người một đường tiến lên.

Sau khi giải quyết hai, ba trăm người, mấy người Chu Thành đi tới chỗ sâu sào huyệt của Kim Xà bang.

Xuất hiện trước mặt mấy người Chu Thành là một vùng núi rộng lớn như cái sân bóng đá, trên vùng núi bày rượu đầy bàn, mấy ngàn bang chúng Kim Xà bang đang uống rượu ăn thịt, oẳn tù tì cười to, rất vui mừng.

Mà trên cột đá bên cạnh vùng núi, cột hơn mười người, có nam có nữ, hiển nhiên Kim Xà bang làm ra một cuộc biểu quyết lớn, những người này đều vừa mới bị bắt lên núi.

Trên bục, bang chủ Kim Xà bang Nam Cung Tà uống một ngụm rượu, nói với phó bang chủ Bách Lý: ” Lác nữa đem hai cô nàng kia đưa đến trong phòng ta.”

Ánh mắt rơi vào hai nữ tử bị trói trên thân.

Hai nữ tử tuổi tác không lớn, 17~18 tuổi, dáng dấp xinh đẹp, là hai tỷ muội.

Hai vị phó bang chủ Kim Xà bang Bách Lý cười to: “Bang chủ yên tâm , đợi lát nữa ta sai người đem hai cô nàng này tắm rửa thơm tho, sau đó đưa tới phòng ngươi.”

Nam Cung Tà cười hắc hắc, lúc cười lên, vết sẹo trên mặt lộ ra càng thêm dữ tợn.

Đúng lúc này, đột nhiên, trong bóng đêm, mười mấy đạo ánh sáng phá không phóng tới.

Nam Cung Tà mắt say lờ đờ mông lung, lập tức giật mình, đột nhiên nhấc bàn rượu lên, liền muốn đem ánh sáng kia ngăn lại.

Nhưng là mười mấy đạo ánh sáng, trong nháy mắt liền xuyên thấu qua bàn rượu.

Một tiếng im lìm kêu thảm.

Trên vùng núi, một nhóm cướp vui vẻ bình tĩnh lại sau khi uống rượu và ăn thịt.



Chỉ thấy bàn rượu Nam Cung Tà nhấc lên bị đập phá, Nam Cung Tà đứng ở đó, không dám tin nhìn vào cổ họng và ngực.

Cổ họng của hắn và trên ngực, đang cắm mười mấy mũi tên.

Máu, đang từ cổ họng của hắn và trên ngực, không ngừng tuôn ra.

Lúc hít thở, đã nhuộm đỏ trên bục.

Phó bang chủ Kim Xà bang Bách Lý sờ lên mặt, chỉ thấy trên tay là máu của cổ họng và ngực của Nam Cung Tà phun ra.

“Gϊếŧ!”

Trong bóng đêm, một thanh âm lạnh lẽo vang lên.

Ba người Tần Mãnh, Lâm Nho, Dương Vũ nhảy xuống, vọt vào trong đám người, lập tức bọn chúng liên tiếp kêu thảm.

Bang chúng Kim Xà bang vốn hơn một ngàn người, về sau chiêu binh mãi mã, đạt đến năm sáu ngàn người, tuy nhiên những kẻ chiêu mộ sau đó, đều là những kẻ chợ búa, có kẻ nào ngăn cản được mấy đại Tiên Thiên thất trọng Tần Mãnh.

“Gϊếŧ, gϊếŧ bọn hắn cho ta!” phó bang chủ Kim Xà bang Bách Lý giật mình tỉnh lại, hai mắt huyết hồng gầm thét lên, đại đao trong tay giương lên, muốn đánh tới Chu Thành, nhưng mà hắn vừa mới hô xong, đột nhiên cổ họng mát lạnh, đã bị mũi tên của Khương Thần bắn thủng.

Bách Lý hai mắt trợn tròn, ngã xuống bên cạnh Nam Cung Tà.

Hai kẻ Nam Cung Tà, Bách Lý mặc dù là Tiên Thiên cường giả, nhưng mà cũng chỉ là Tiên Thiên tứ trọng cùng Tiên Thiên tam trọng, nào ngăn được mũi tên của Khương Thần.

Đương nhiên, Khương Thần có thể bắn gϊếŧ hai kẻ này một cách dễ dàng như thế, cũng là bởi vì bọn hắn chủ quan và khinh địch.

Kim Xà bang chiếm núi Ác Hổ những ngày này, từ trước tới nay chưa từng có ai có thể tấn công tới đây, hai người căn bản không nghĩ tới sẽ bị người đột nhiên đột nhập bắn gϊếŧ.

Hai người Nam Cung Tà, Bách Lý là Kim Xà bang bang chủ cùng phó bang chủ, hai người vừa chết, Kim Xà bang như bầy rắn không đầu, lập tức đại loạn.

Chu Thành thi triển Nghênh Phong Liễu Bộ, vọt vào trong bang chúng Kim Xà bang, Diệt Thần Đao trong tay không ngừng vung lên, mỗi một lần vung Diệt Thần Đao lên, tất nhiên mang theo một mảnh huyết quang.

Một cái!

Hai cái!

Ba cái!



Mười cái!

Chu Thành đem Nghênh Phong Liễu Bộ, Phục Ma đao pháp thi triển đến cực hạn.

Ở trong đám người, Chu Thành lơ lửng không cố định, quanh thân ma khí bốc lên, như quỷ thần sống.



Cuối cùng, trong số những tên sơn phỉ, một số người bắt đầu chạy trốn trong hoảng sợ.

Chu Thành vẫn không ngừng Diệt Thần Đao trong tay, cho đến trên vùng núi không còn lại tên sơn phỉ nào.

Khi Chu Thành ngừng lại, chỉ thấy thi thể của những tên sơn phỉ nằm la liệt khắp núi.

Rượu ngã đầy đất, mùi rượu cùng mùi máu tươi tràn ngập không gian.

Chu Thành nắm Diệt Thần Đao tay, khẽ run, ngực chập trùng không chừng.

Từ từ, Chu Thành để ba người Tần Mãnh, Lâm Nho, Dương Vũ tiếp tục tìm kiếm sơn phỉ chạy trốn, sau đó cùng Khương Thần ra tay, đã thả tất cả những người bị bắt ra.

Hơn mười người được cứu nhìn Chu Thành, Khương Thần với ánh mắt hoảng sợ.

Chu Thành cũng không để ý, cùng Khương Thần dựng lại cầu sắt, để hơn mười người xuống núi.

Đợi hơn mười người sau khi xuống núi, Chu Thành cùng Khương Thần đi tới đại sảnh Kim Xà bang, tìm kiếm một phen, phát hiện một mật thất.

Trong mật thất, tất cả đều là các rương vàng bạc châu báu, các loại binh khí.

Có một cái rương lớn, đầy ngân phiếu, toàn bộ trị giá một ngàn lượng.

Chu Thành cũng không khách khí, đem những vàng bạc châu báu này, ngân phiếu, binh khí trong mật thất thu sạch.

Lúc rời đi, Chu Thành để Kỳ Lân Thần Thú phun ra hai cái lửa, rất nhanh ngọn lửa bùng lên.

Núi Ác Hổ trong biển lửa, nhuộm đỏ nửa bầu trời, dưới ánh mặt trời, lộng lẫy lạ thường.

Đi đến chân núi, nhìn ngọn lửa nhuộm đỏ bầu trời hồi lâu, Chu Thành trong lòng xúc động, đây chính là hành hiệp trượng nghĩa sao!

“Thiếu gia, quan binh tới, chúng ta đi thôi.” Tần Mãnh mở miệng nói.

Ở phía xa, cát bụi cuồn cuộn, quan binh đang chạy tới đây, người tới không ít, chỉ sợ có mấy ngàn người.

Hiển nhiên, những người được cứu trên núi tối hôm qua đã truyền ra ngoài sự việc trên núi Ác Hổ ra ngoài.

“Đi!” Chu Thành tiếng hoan hô nói, cùng mấy người Tần Mãnh giục ngựa nghênh ngang rời đi.

Một đường bình yên.

Ba ngày sau, mấy người Chu Thành cuối cùng cũng đến Vạn Tinh môn chỗ núi Vạn Tinh.

Lúc Chu Thành đi vào chân núi Vạn Tinh, trên đại điện Vạn Tinh môn, Vạn Tinh môn môn chủ Tô Hoàng cùng rất nhiều Thái Thượng trưởng lão Vạn Tinh môn đang bàn luận sự việc của Chu Thành.

“Ta đã nghe rất rõ ràng, Chu Thành này mặc dù thân có phật tính, nhưng mà thiên phú võ học thực sự bình thường, đã 13 tuổi mới vừa vặn đột phá Luyện Thể tứ trọng.” Thái Thượng trưởng lão Thạch Phi cau mày: “Thực sự không rõ, tổ sư vì sao muốn thu nhận Chu Thành này làm đệ tử cuối cùng!”

“Càng khiến người ta không hiểu là, tổ sư lại còn muốn Chu Thành này về sau chấp chưởng Vạn Tinh môn!”