Chương 45: Cao Thủ Tu Đạo

Sau khi ra ngoài, Chu Thành ẩn thân, cẩn thận đi dọc theo hành lang.

Lúc này, đã là mười hai giờ khuya.

Lúc Chu Thành đi qua một cái viện, nghe được giọng Nam Minh Vương, dừng lại, đi lên nóc nhà, xuyên qua tia sáng, nhìn thấy Nam Minh Vương đang trò chuyện cùng một vị lão đạo sĩ.

Nhìn thấy chiếc áo choàng trên người lão đạo sĩ, , Chu Thành trong lòng hơi động.

“Nghiêm đạo trưởng, ngày mai cao thủ tam đại tông môn đến đây, phiền ngươi cùng chư vị đạo trưởng Đào Thần đạo ra tay.” Nam Minh Vương nói với lão đạo sĩ.

“Giáo chủ yên tâm.” Lão đạo sĩ vuốt râu, cười nói: “Cũng xin giáo chủ đừng quên chuyện của ta.”

Nam Minh Vương cười nói: “Tất nhiên rồi.” Sau đó lấy ra hộp ngọc lúc trước hắn lấy ở mật thất ra, mở hộp ngọc ra, mùi thơm linh chi tràn ngập.

Lão đạo sĩ hai mắt sáng rõ, nhìn chằm chằm vào linh chi.

“Sau khi chuyện thành công, gốc Linh Liên trăm năm này là của Nghiêm đạo trưởng.” Nam Minh Vương cười nói: “Còn có quyển đạo kinh kia, đến lúc đó, còn xin đạo trưởng toàn lực xuất thủ.”

“Tốt!” Lão đạo sĩ mặt mày hớn hở: “Cái này không thành vấn đề.”

Lão đạo sĩ cùng Nam Minh Vương hàn huyên một hồi, lúc này mới rời đi.

Chu Thành nhìn bóng lưng lão đạo sĩ, đi theo.

Thế giới Tiên Võ, võ thuật và đạo thuật cùng tồn tại trong thế giới này, nhưng Đại Phụng vương triều luôn luôn sùng võ, người tu đạo rất ít.

Hơn nữa tu luyện đạo thuật càng khó tu luyện hơn so với Võ Đạo, hơn nữa đạo thuật phải tu luyện tới cảnh giới nhất định mới có lực công kích, cho nên đạo môn ở Đại Phụng vương triều thế lực cũng không mạnh.

Lão đạo sĩ trước mắt này, hẳn là đạo chưởng Đào Thần giáo Nghiêm Thành Côn.

Võ đạo tu luyện xá© ŧᏂịŧ, trong khi tu đạo là tu luyện thần hồn

Đạo thuật cảnh giới từ thấp đến cao, theo thứ tự là Xuất Khiếu cảnh, Thần Du cảnh, Khu Vật cảnh, phía trên Khu Vật cảnh là Hóa Hình cảnh.

Lúc trước hắn lật xem quyển sách « Thiên Hạ »của Vạn Tinh môn, bên trong giới thiệu Nghiêm Thành Côn này là cao thủ Khu Vật cảnh hậu kỳ đỉnh phong, Khu Vật cảnh hậu kỳ đỉnh phong, tương đương với cao thủ Tiên Thiên cảnh thập trọng đỉnh phong.

Đương nhiên, bởi vì đạo sĩ Khu Vật cảnh lực công kích không bằng sức mạnh công kích của võ giả Tiên Thiên cảnh, cho nên thực lực của Nghiêm Thành Côn này so sánh với sư phụ hắn Tinh Diệu ngũ đại tuyệt đỉnh Đại Tông Sư, phải yếu hơn rất nhiều.

Ngay lúc Chu Thành đi theo Nghiêm Thành Côn, đột nhiên Nghiêm Thành Côn dừng lại, nghi ngờ nhìn lại phía sau mình.

Chu Thành nhanh chóng ngừng lại, tập trung ý chí cùng hơi thở.

Nghiêm Thành Côn nhìn quanh một lần, không phát hiện có gì bất thường, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Chu Thành trong lòng buông lỏng.

Mặc dù lực công kích của cao thủ Khu Vật cảnh đạo thuật không bằng Tiên Thiên cảnh Tông Sư, nhưng mà bởi vì tu luyện thần hồn, cho nên sức mạnh thần hồn rất mạnh, nhận thức cũng mạnh hơn so với Tiên Thiên cảnh Tông Sư.



Chu Thành tiếp tục đi theo, nhưng lần này cẩn thận rất nhiều.

Một lát sau, Nghiêm Thành Côn tiến vào một cái viện, bên trong viện khoảng chừng hơn 20 vị đạo sĩ Đào Thần đạo, cũng đều là cao thủ Khu Vật cảnh.

Nghiêm Thành Côn sau khi trở về, cùng một đám cao thủ đạo thuật Đào Thần đạo ngồi vây quanh một chỗ, bàn về kế hoạch ngày mai.

Nghe một hồi, Chu Thành không nghe ra thứ gì có giá trị, đang muốn rút lui, đột nhiên âm thanh của hệ thống nhắc nhở mình có nhiệm vụ mới.

Chu Thành sững sờ, mở thanh nhiệm vụ.

“Nhiệm vụ: Đánh gϊếŧ năm vị cao thủ đạo thuật Khu Vật cảnh Đào Thần đạo.”

“Ban thưởng: Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh.”

Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh?

Mặc dù không có giới thiệu về Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh này là cấp bậc đạo kinh gì, nhưng mà so với Bất Diệt Kim Cương Thần Công và Bắc Minh Thần Công trước đó, Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh này phẩm cấp hẳn là cũng không thấp.

Lúc này, Nghiêm Thành Côn đối nói với đám người Đào Thần đạo: “Trận chiến ngày mai, các vị bây giờ hãy về nghỉ ngơi cho tốt, tĩnh dưỡng đủ thần hồn.”

Đám người Đào Thần đạo rời khỏi viện, sau đó trở về phòng riêng của mình.

Chu Thành đi theo sau lưng một người trong đó, lặng yên không một tiếng động vào phòng.

Lúc đối phương đóng cửa phòng, đang muốn ngồi xuống, đột nhiên, Chu Thành di chuyển, Diệt Thần Đao trong tay lập tức xuyên qua cổ họng đối phương.

Vị cao thủ Đào Thần đạo kia hai mắt trừng trừng nhìn Chu Thành xuất hiện đột ngột, há hốc mồm, sau đó ngã xuống.

Lúc đối phương ngã xuống Chu Thành một tay đỡ hắn ta, đem thi thể bỏ vào bên trong Đại Địa Đỉnh Lô, để tránh mùi máu tươi khiến các cao thủ Đào Thần đạo khác hoài nghi.

Sau đó, Chu Thành rời khỏi phòng, đi tới phòng của một cao thủ Đào Thần đạo khác.

Cũng như trước đó, đều là một đao mất mạng, không gây ra một chút tiếng động.

Vả lại Chu Thành chọn những cao thủ Đào Thần đạo này, đều là Khu Vật cảnh tiền kỳ cảnh giới.

Sau khi Chu Thành yên lặng giải quyết năm người.

“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Ban thưởng một bản Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh.”

Chỉ thấy thùng vật phẩm, nhiều thêm một bản đạo kinh « Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh ».

” Hiện tại kí chủ có muốn tu luyện Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh?”

Chu Thành mặc niệm tu luyện.



Lập tức, Chu Thành trong đầu, nghĩ ra một câu nói cao siêu.

“Đạo ngôn: Nguyên lai Thủy Thanh Thiên, Bích Lạc không ca, Đại Phù Lê Thổ. Thụ Nguyên Thủy cứu người, Vô Lượng thượng phẩm, Nguyên Thủy Thiên Tôn, cần phải nói rằng chính là kinh. Thập phương tuần, lấy triệu thập phương, khởi đầu là tọa. Thiên Chân Đại Thần, Thượng Thánh Cao Tôn, Diệu Hành chân nhân, vô ương sổ chúng, thừa không nhi lai… .”

Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh bắt đầu tự động tu luyện.

Chu Thành mở cột nhân vật.

Kí chủ: Chu Thành

Bắc Minh Thần Công: Luyện Khí bát trọng ( tiến độ 46% )

Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh: Xuất Khiếu cảnh ( tiến độ 1% )

Hiện tại, hắn là Xuất Khiếu cảnh tiền kỳ.

Đạo thuật sở dĩ khó tu luyện là bởi vì thần hồn là vật hư vô mờ ảo, và người ta cần thiền định để tập trung, sau đó cảm nhận được sự tồn tại của cung mệnh và linh hồn trong tâm trí của một người, có ít người, không thể cảm nhận được bởi vì thân xác và linh hồn của chính mình, cho nên, không thể nào tu luyện đạo thuật.

Nhưng mà bây giờ, Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh tự động tu luyện bước vào giai đoạn Xuất Khiếu kỳ, cho nên Chu Thành có thể cảm nhận rõ ràng cung mệnh trong tâm trí mình và nhìn thấy thần hồn trong cung mệnh của mình.

Thần hồn của hắn như là một phiên bản thu nhỏ của hắn, đang ngồi xếp bằng ở trong cung mệnh, hai mắt khép hờ, tựa như ngồi thiền.

“Bởi vì thần hồn của ngươi trời sinh đầy hồn lực, Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh tiến độ tu luyện bắt đầu tăng lên rất nhiều.”

“Tăng lên 2%.”

“Tăng lên 4%.”



“Tăng lên 90%.”

Chu Thành kinh ngạc.

Trời sinh đầy hồn lực?

Hẳn là bởi vì lúc trước hắn nuốt Tẩy Tủy Đan và Cửu Khiếu Kim Đan.

Chu Thành ngồi xuống , dựa theo Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh nói, làm một cử chỉ, sau đó mặc niệm công thức, tưởng tượng thần hồn của mình từng bước một leo lên tháp cao, lúc đi vào đỉnh tháp, đột nhiên nhảy ra ngoài.

Chỉ thấy thần hồn của Chu Thành nhảy ra khỏi tâm trí, rời khỏi cơ thể của hắn, đi ra ngoài.

Đây chính là thần hồn đi ra ngoài cơ thể của Xuất Khiếu cảnh.

Tuy nhiên hiện tại thần hồn của Chu Thành giống như gió, là vật vô hình, cho nên người khác không nhìn thấy được thần hồn của Chu Thành.

Đương nhiên, bởi vì thần hồn của Chu Thành là vật vô hình, cho nên, cũng không có lực công kích, cao thủ đạo thuật chỉ có đạt tới Khu Vật cảnh, mới có thể vận dụng thần hồn của mình điều khiển vật khác tiến hành công kích.