Chương 51: KHU VẬT CẢNH

Lúc Chu Thành trở về Chu phủ, trước cửa lớn của Chu phủ đông như trẩy hội, mặc dù lúc này vừa mới giờ Thìn, chưa đến tám giờ, nhưng đã có quan viên đến đây thăm hỏi.

Hộ vệ tiếp đón trước cửa lớn thấy Chu Thành cưỡi chiến mã trở về, sau một phen kinh ngạc mừng rỡ, cao giọng hô to về hướng trong phủ: “Nhị công tử trở về!”

“Nhị công tử trở về!”

Một giọng nói lớn.

Lập tức, hộ vệ trong phủ, hạ nhân, thị nữ chạy vào bẩm báo, ai cũng vui vẻ.

Chu Uy mới tảo triều trở về, đang nghỉ ngơi, đang uống một tách trà hiếm, nghe được tiếng của hạ nhân nói Nhị công tử trở về, lập tức từ trên ghế bật dậy, sau đó vội vàng bước ra, chẳng có dáng vẻ của vị quan nhất phẩm.

Lạc Thủy biết được tiểu nhi tử trở về, cũng vui mừng, vội vàng đi ra.

Chu Uy mới từ đại sảnh vội vàng đi ra thấy Chu Thành từ bên ngoài tiến vào, đột nhiên Chu Uy dừng lại, ho khan một tiếng, khôi phục dáng vẻ của vị quan nhất phẩm.

Chu Thành cười một tiếng, tiến lên cười nói: “Phụ thân, ta trở về rồi.”

Chu Uy mặt nghiêm túc lộ ra dáng vẻ tươi cười, gật đầu: “Trở về, trở về thì tốt!” Sau đó cười nói: “Không tồi, tráng kiện không ít.”

Điều này cũng đúng thôi, mặc dù mới rời đi hơn một tháng, nhưng mà Chu Thành cao lớn không ít, tráng kiện thêm một ít, mặc dù thoạt nhìn vẫn là gầy, nhưng mà đã hoàn toàn không có yếu đuối như trước kia, cả người tinh thần cũng khác đi rất nhiều.

Lạc Thủy chạy đến, nhìn thấy dáng dấp của con trai nhỏ, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ, kéo Chu Thành nhìn từ trên xuống dưới.

Chu Thành bị hai người lôi kéo ở đại sảnh hỏi han hơn một giờ.

Sau hơn một giờ, Chu Thành mới từ đại sảnh đi ra, trở về sân nhỏ của mình.

Sân nhỏ vẫn giống như trước đây.

Chu Thành đi vào đình nghỉ mát, trên bàn đá không có bụi, nghĩ là mẫu thân mỗi ngày đều cho người quét dọn.

Nhìn sân nhỏ quen thuộc, Chu Thành có chút cảm khái, hơn năm mươi ngày trước hắn vừa đến thế giới này, đứng dưới mặt trời chói chang, mới chỉ là một Luyện Thể tam trọng, bây giờ lại là Tiên Thiên Tông Sư.

Chu Thành đi vào thư phòng, trấn thần nhập định, thần hồn từ trong cung mệnh đi ra.

Hiện tại, hắn là Thần Du cảnh hậu kỳ đỉnh phong, thần hồn so với mấy ngày trước, lại kiên cố hơn rất nhiều.

Một khi hắn đột phá Khu Vật cảnh, thì thần hồn liền có thể tiến một bước cô đọng trở thành âm Thần.

Thành âm Thần, liền có thể điều khiển vật khác.

Thần hồn Thần Du cảnh, chỉ có thể thi triển tà pháp mê thần làm mê hoặc thần trí đối phương, cao thủ đạo thuật chỉ khi đột phá đến Khu Vật cảnh, mới thực sự có được sức mạnh phòng thủ và tấn công.

Thần hồn của Chu Thành đi qua cửa gỗ thư phòng, đi tới sân nhỏ.

Lúc này là 10h sáng, ánh nắng đã rất mạnh, thần hồn dưới mặt trời chói chang, giống như là tiến nhập hỏa lô, nóng rực, đau đớn, tựa như thiên đao vạn quả.

Thần hồn khác với người bình thường, người có thân thể bằng xương bằng thịt, không sợ ánh nắng hay gió lớn, nhưng mà thần hồn vô hình vô chất, giống như một luồng âm khí, một trận cuồng phong, có thể thổi tan.

Một ngọn hỏa lớn, có thể dập tắt nó.

Dưới cái nắng như thiêu đốt thần hồn bao giờ cũng phải chịu đựng nỗi đau như bị đốt cháy.

Võ thuật tu luyện mặc dù gian khổ, nhưng điều đó căn bản chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau của thần hồn đang bị thiêu đốt dưới nắng như thiêu như đốt.

Chu Thành mặc niệm thần chú Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh, thần hồn vốn bị đốt cháy dưới ánh nắng mặt trời chói chang, sinh ra một luồng mát lạnh trải rộng toàn thân, ngọn lửa của mặt trời lập tức bị đánh tan.

Nhưng khi thần chú dừng lại, sức nóng lại tái sinh.

Chu Thành không ngừng niệm Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh.

Như vậy lặp đi lặp lại.

Dưới sức nóng của mặt trời không ngừng thiêu đốt, thần hồn của Chu Thành càng thêm kiên cố, càng thêm ngưng thực.

Không biết qua bao lâu.

Đột nhiên, thần hồn của Chu Thành hiện lên tia sáng.

“Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh của ngài tiến độ tu luyện đạt tới 100%, đột phá đến Khu Vật cảnh.”

âm thanh chấn động vang lên.

Giờ khắc này, Chu Thành tu luyện đạo thuật đột phá đến Khu Vật cảnh.

Vào thời điểm đột phá, thần hồn của hắn cũng phát sinh biến hóa kinh người.

Lúc trước, thần hồn của hắn vô hình vô chất, tựa như bóng ma lang thang.

Nhưng mà bây giờ, thần hồn của hắn xen vào ở giữa hư và thực.

Đặt mình vào dưới mặt trời chói chang, thần hồn của hắn không có cảm giác đau đớn giống như vừa rồi, mặc dù vẫn cảm giác được nóng bức, nhưng mà không khác gì người thường.

thần hồn của Chu Thành đi tới trước đình nghỉ mát, muốn cầm lấy chén trà trong lương đình, thế nhưng mà lại xuyên qua, căn bản không cầm nổi chén trà trong lương đình.

âm Thần mặc dù vững chắc hơn ngưng thực, nhưng mà vẫn không phải thực thể, chỉ là xen vào ở giữa hư ảo và thực thể, cho nên, vẫn không có khả năng giống như người phàm mà cầm lấy được chén trà.

Tuy nhiên khi mọi suy nghĩ của Chu Thành co đọng lại, thần hồn của Chu Thành đột nhiên nắm chặt chén trà và nhấc nó lên.

Bởi vì người khác mắt thường là không nhìn thấy thần hồn, lúc này nếu có người ở trong sân, liền sẽ nhìn thấy chén trà lơ lửng trên không .

Đây chính là khu vật sao?

Chu Thành xếp bằng ở trong thư phòng, trải nghiệm lấy cảm giác thần hồn Khu Vật.

Bởi vì thần hồn chính là được cô đọng bởi suy nghĩ, cho nên Chu Thành suy nghĩ khống chế chén trà tung bay.

Sau đó, Chu Thành lại thử điều khiển sách vở, thậm chí điều khiển phi kiếm.

Phi kiếm trong sân không ngừng bay lượn.

Cuối cùng, Chu Thành thậm chí thử điều khiển ụ đá lên đình nghỉ mát, nhưng ụ đá chỉ nhấp nhô mấy lần, liền rơi xuống.

Bây giờ Chu Thành vừa mới đột phá Khu Vật cảnh, cho nên sức lực mà thần hồn của hắn có thể điều khiển vật thể nhiều nhất chỉ tám mươi cân trở xuống, nặng hơn nữa thì sẽ không cách nào điều khiển.

Đương nhiên, về sau sức mạnh thần hồn của hắn không ngừng tăng lên, đừng nói ụ đá, ngay cả mấy chục cái ụ đá cũng có thể điều khiển.

Cảnh giới tối cao Đạo thuật là Dương Thần, cường giả Dương Thần, suy nghĩ khẽ động, có thể di chuyển một quả núi Thái Cổ Thần.

Luyện một hồi, thần hồn của Chu Thành cảm thấy mệt mỏi, lúc này mới ngừng lại, để thần hồn trở về cung mệnh.

Chu Thành hình dung ánh sáng vị thần Thiên Tôn bao phủ, tác động làm cho thần hồn của hắn rất nhanh khôi phục.

Chu Thành đứng dậy, cảm giác dâng trào.

Đột phá Khu Vật cảnh, hiện tại, hắn cũng xem như được là một cao thủ đạo thuật.

Tuy nhiên không biết bao giờ mình mới có thể tu luyện tới cảnh giới Dương Thần, tu luyện tới cảnh giới Dương Thần, thì thực sự có thể siêu thoát sinh tử, đạt tới vĩnh sinh.

Cảnh giới Đạo thuật, tác động phía trên Khu Vật là Hóa Hình, Phụ Thể, Đoạt Xá, Lôi Kiếp, Dương Thần.

Mà võ thuật, cảnh giới phía trên Tiên Thiên là Võ Vương, Võ Tôn, Võ Thánh, Võ Đế, Nhân Tiên.

Cảnh giới tối cao của cảnh giới Võ thuật, cường giả Nhân Tiên có thể tái sinh máu thịt, thiên biến vạn hóa, đánh nát khoảng không.

Chu Thành xem xét cột nhân vật trong hệ thống.

Kí chủ: Chu Thành

Bắc Minh Thần Công: Tiên Thiên nhất trọng ( tiến độ 4% )

Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh: Khu vật nhất trọng ( tiến độ 1% )

Đang ở thư viện xem sách một hồi, Chu Thành mang theo mấy người Tần Mãnh đi tới tiệm thuốc Tứ Quý.

Quản sự tiệm thuốc Tứ Quý Trần Tri Thú nhìn thấy Chu Thành, vẻ mặt vui vẻ: “Chu công tử, ngài già đi rồi! Hơn một tháng nay, ta cứ trông mong ngài tới đây như trông mong các ngôi sao, mặt trăng.”

Chu Thành cười nói: ” Tứ tiểu thư của nhà ngươi lại muốn tìm ta mua Luyện Thể Đan?”

Trần Tri Thú cười: “Đây cũng chẳng phải là nhờ hồng phúc của ngài, Tứ tiểu thư của chúng ta đột phá đến Luyện Khí cảnh cách đây mấy ngày, Tứ tiểu thư của chúng ta vẫn muốn cám ơn ngài, còn nói nếu ngài đến, để cho ta thông báo cho nàng.”