Chương 155

Tống Hằng cảm thấy lạnh sống lưng, máu trong người đông lại.

Lời nói của Tống Hằng có thể coi là chứng cứ, nhưng Bùi Hi lại tiến lên, ném một chồng văn kiện lên bàn.

Thật dễ dàng để tìm ra nhóm người đã giúp anh ta thuê những tên côn đồ.

Những người đó chỉ đến đây vì tiền. Khi Bùi Hi nhắc đến tên Tô Kỷ với họ, họ đồng ý kể hết mọi chuyện cho cô nghe.

Tống Hằng sững sờ ngay khi nhìn thấy thông tin.

Bùi Hi đứng cạnh Tô Kỷ.

Khí chất của hai người phụ nữ mạnh mẽ đến mức có thể bùng nổ.

Tuy nhiên, ánh mắt của Tống Hằng lại nhìn về phía Bùi Hoài.

Làm sao có thể như thế được?

Nhớ lại phân tích của họ ở bệnh viện hôm nọ, Tống Hằng không hiểu: “Tổng giám đốc Bùi, anh không ghét Tô Kỷ sao?”

Bùi Hoài chậm rãi đi đến sau lưng Tô Kỷ, vỗ đầu cô: “Đạo diễn Tống, tại sao tôi phải ghét bạn gái mình chứ?”

"Cái gì?"

Bạn gái?

Thành thật mà nói, Tống Hằng cũng nghĩ rằng giữa bọn họ có chuyện gì đó.

Tuy nhiên, anh lại nghĩ rằng Tô Kỷ đang quyến rũ anh.

Đối với Tống Hằng, nghe Bùi tổng đích thân thừa nhận Tô Kỷ là bạn gái mình, còn cho cô ấy địa vị đàng hoàng quả thực là một điều viển vông!

Người bạn gái cũ mà anh vẫn luôn lo lắng không thể thoát khỏi, vậy mà lại trở thành bạn gái của tổng giám đốc Bùi?

Điều mà Tống Hằng không biết là, Bùi Hoài không chỉ muốn thừa nhận Tô Kỷ là bạn gái của anh ta, mà nếu Tô Kỷ không nói muốn giấu thì anh ta đã sớm công khai rồi.

Nhậm Quang Hoa không hề nao núng, “Giám đốc Tống, anh không cần phải lo lắng về quan hệ giữa Tổng giám đốc Bùi và các nghệ sĩ, sau khi ký hợp đồng chấm dứt hợp đồng vẫn còn rất nhiều thủ tục phải làm.”

Tay Tống Hằng tê dại, Tô Kỷ nói đúng, mộng càng đẹp, khi tỉnh lại càng đau đớn.

Đêm qua, anh còn tưởng mình đã đạt đến đỉnh cao của ngành giải trí, nhưng hôm nay đối mặt với anh lại là chấm dứt hợp đồng!

Tống Hằng không thể chấp nhận được quyết định này, giọng nói run rẩy: “Các người đừng quên kịch bản là do tôi nắm giữ, nếu tôi bỏ cuộc, các người đừng có tiếp tục diễn nữa!”

Bùi Hi hừ lạnh một tiếng: “Đạo diễn Tống, đây là bản quyền chung giữa anh và các biên kịch khác.”

“Còn phần của anh, chúng tôi có thể lựa chọn mua hoặc không mua. Nhưng đừng quên là anh phải trả tiền phạt.”

“Anh đã vi phạm chính sách của công ty, lợi dụng chức vụ để trả thù chuyện riêng trong giờ làm việc, gây tổn hại đến nhân viên, khiến chúng tôi mất mát vì phải thuê giám đốc mới. Tổng cộng anh phải trả bao nhiêu? Nếu anh không tính được, chúng tôi sẽ giúp anh tính toán.”

“Chi phí mua cổ phiếu của anh có thể trang trải được một phần mười số nợ mà bbanhn nợ công ty, đúng không?”

Tống Hằng hai tay chống trên bàn, nhìn ba ngọn núi sau lưng Tô Kỷ, lúc này mới tỉnh táo lại.

Những gì anh phải đối mặt bây giờ không chỉ đơn giản là mất tiền và mất việc.

Bây giờ anh ta đã xúc phạm đến Blue Whale và Tổng giám đốc điều hành, anh ta sẽ bị đưa vào danh sách đen!

Những giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống bàn hội nghị, và cặp kính của anh trượt xuống chóp mũi.

Tống Hằng thành đạt trong lòng Tô Thiên Nhu đã xong rồi.

Sau đó, chân của Tống Hằng cứng đờ, không thể tự đi được nữa, bảo vệ liền đưa anh ta đi.

Nhậm Quang Hoa đang nói chuyện với Tô Kỷ về công ty, Bùi Hi và Bùi Hoài đứng ở một bên.

Bùi Hi nhẹ giọng nói: “Thành thật mà nói, trên máy bay trở về Trung Quốc, chih còn lo Tô Kỷ không xứng với em, nhưng sau khi xem tập đầu tiên, thấy cô ấy có thể một mình chiến đấu với nhiều đàn ông như vậy, chuh thực sự ấn tượng với sự lạnh lùng của cô ấy!”

“Vậy thì không cần phải lo lắng nữa rồi,” Bùi Hoài nhướng mày.

Bùi Hi lắc đầu: “Không! Chị còn lo lắng hơn!”

“?”

“Bởi vì chị cảm thấy em không đủ tốt với cô ấy!” Bùi Hi trả lời.

“…”

Anh ta dựa vào chiếc bàn phía sau, hai tay đút túi quần, cúc áo sơ mi duỗi ra theo hình chữ Z. Sau một thoáng sửng sốt, anh ta mỉm cười.

“Emi không biết cô ấy giỏi đến mức nào, nhưng em biết cô ấy không thể đánh bại em,” anh nói.

**

Ngày hôm sau, đoàn làm phim chào đón đạo diễn mới, Hàn Tuấn Lôi.

Ông ủng hộ cách quản lý theo phong cách quân đội trong phi hành đoàn.

Đó là lý do vì sao anh nổi bật giữa các đạo diễn mới ở độ tuổi còn trẻ mà không cần dựa vào bất kỳ mối quan hệ nào.

Họ nghe nói rằng chăn của thủy thủ đoàn được mang đến cho cấp dưới của ông ta được gấp lại như những khối đậu phụ.

Tuy nhiên, mặc dù có vẻ rất cứng rắn, nhưng ông lại có sự đánh giá rất cao về nghệ thuật điện ảnh và truyền hình.

Hoàng Hoa Vũ vẫn là phó đạo diễn, anh ta cho rằng sau khi Tống Hằng rời đi, anh ta có thể thăng chức, nhưng…

Hàn Tuấn Lôi rất nghiêm khắc, ngày đầu tiên đi làm, anh đã yêu cầu tất cả diễn viên và nhân viên trong đoàn làm phim đến họp.

Cho nên, ngay cả Dương Tiểu Đào và Tô Kỷ hôm nay không có cảnh quay nào cũng nhất định phải có mặt.

Địa điểm quay phim rộng rãi giống như một bãi tập luyện quân sự.

Hàn Tuấn Lôi nói: “Mọi người vào vị trí! Đứng nghiêm!”

Các diễn viên đứng ở hàng đầu tiên, các nhân viên khác đứng ở hàng thứ hai và các nhà quản lý đứng ở hàng thứ ba.

Tư Tĩnh Xuyên vẫn kiên trì đứng bên cạnh Tô Kỷ nghe nói đầu của sếp bị thương, anh ta vô cùng lo lắng, muốn bám chặt lấy cô, muốn xem cô có ổn không.

Nhưng Tư Tĩnh Xuyên lại cao lớn, nên nổi bật giữa đám đông.

“Ngươi!” Hàn Quân Lôi chỉ vào hắn, “Đi ra phía sau!”

Tư Tĩnh Xuyên lẩm bẩm: “Anh nghiêm khắc quá, tôi sẽ mách bố tôi!”

“Đừng tưởng tôi không nghe thấy!” Hàn Tuấn Lôi nói, “Nếu anh còn nói nhảm nữa, tôi sẽ bắt anh chạy vòng quanh trường quay!”

Tư Cảnh Xuyên ngoan ngoãn đi về phía cuối hàng.

“Anh, đứng thẳng lên!”

“Anh, thẳng lưng lên!”

“Anh hút thuốc à? Bỏ đi!”

Chu Tuyết Phương giỏi nhất là khoe khoang, đứng thẳng người, thỉnh thoảng còn làm ra vẻ mặt nhẫn nại.

Cô ấy trông như thể bị khuyết tật về thể chất nhưng rất quyết tâm!

Hàn Tuấn Lôi chỉnh lại mũ nồi, ánh mắt uy nghiêm nhìn khắp đội ngũ, từng người một giảng giải.

“Từ hôm nay trở đi! Tôi là đạo diễn. Tôi tên là Hàn Tuấn Lôi! Chúng ta cùng nhau nỗ lực! Hiệu suất quay phim sẽ tăng ít nhất gấp ba lần! Tiếp theo, tôi sẽ nói vài lời với các diễn viên. Tư Tĩnh Xuyên, vẻ mặt ốm yếu của anh chỉ nên xuất hiện trên màn ảnh thôi! Rèn luyện cơ thể để trở nên mạnh mẽ hơn! Đừng vì sức khỏe mà trì hoãn tiến độ quay phim.”

Anh đã hiểu rõ từng điều một trước rồi.

Nói đến Tô Kỷ, hắn càng thêm nghiêm túc: "Tô Kỷ, cho dù cô là người mới được Blue Whale nâng đỡ, tôu cũng sẽ không mềm lòng! Nếu cii không làm tốt, tôi vẫn sẽ mắng cô! Cô sẽ được đối xử như những người khác!"

“Vậy thì tốt quá,” Tô Kỷ cười nói.

Ở hàng ghế thứ ba, Bùi Hi vẫn đứng im hỏi Phó Tiểu Phong: “Anh có biết ai đã thuê vị giám đốc mới này không?”

“Tôi nghĩ là giám đốc Nhậm đã làm vậy,” Phó Tiểu Phong trả lời

“Anh ấy chết rồi,” Bùi Hi nói.