Chương 1: Anh ta gϊếŧ nhiều người như vậy là vì cứu cô(1)

Giờ phút này, đứng ở mép giường cô là một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát. Cô ta đã ở đây từ khi cô tỉnh lại. Chỉ là mấy ngày hôm trước thân thể cô vẫn luôn suy yếu, không có sức lực nói chuyện, cho nên không có nói chuyện với cô mà thôi.

Trình Vũ không biết vì sao cảnh sát lại tìm tới cửa, hơn nữa nơi này cũng không phải là nhà của cô và Lục Vân Cảnh. Phòng cô ở bây giờ giống như là giường bệnh, bên cạnh còn có giá đỡ truyền dịch và màn hình điện tâm đồ, các dụng cụ chữa bệnh. Nhưng nhìn kỹ lại nó không giống như là bệnh viện, nó giống như là một viện nghiên cứu nào đó hơn.

Trình Vũ không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nơi này là chỗ nào, cô chỉ biết dường như bản thân cô đã hôn mê rất lâu, mặc dù bây giờ đã tỉnh lại nhưng đầu vẫn còn rất mông lung.

Mặc dù thân thể tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, nhưng Trình Vũ vẫn rất suy yếu khi nói chuyện: "Bây giờ tôi có thể nói chuyện, cảnh sát tìm tôi có chuyện gì sao?"

Ở cách đó không xa còn có một vị cảnh sát đang ngồi, trên tay anh ta cầm một cái laptop, giống như để ghi chép lại nội dung nói chuyện của Trình Vũ và nữ cảnh sát.

Loại tư thế này giống như là đang thẩm vấn nghi phạm khiến cho Trình Vũ có chút thấp thỏm, lo lắng

Nữ cảnh sát im lặng trong chốc lát rồi dùng giọng điệu làm việc công xử lý theo phép công hỏi: "Cô Trình biết gì về vụ án gϊếŧ người của Lục Vân Cảnh không?"

Nghe được những lời này, Trình Vũ vô cùng khϊếp sợ, thậm chí cô còn cho rằng bản thân mình đã nghe lầm, vẻ mặt cô đầy sự không dám tin tưởng nhìn nữ cảnh sát hỏi: "Lục Vân Cảnh gϊếŧ người? Anh ta gϊếŧ ai?"

Ánh mắt sắc bén của nữ cảnh sát chăm chú nhìn vào mặt cô, giống như xác nhận cô kinh ngạc không phải là đang giả vờ mới nói: "Lục Vân Cảnh là tên tội phạm bị cảnh sát truy nã gắt gao nhất trong hai năm qua và cũng là hung thủ gϊếŧ người liên hoàn trong đặc án lớn 821. Theo cảnh sát điều tra biết được, động cơ gϊếŧ người của Lục Vân Cảnh là vì cứu cô, cô Trình, cô có biết điều này không?"

"Cảnh sát truy nã", "hung thủ gϊếŧ người liên hoàn trong đặc án lớn 821" "Lục Vân Cảnh".

Trình Vũ không thể kết nối những từ này với nhau. Hơn nữa cảnh sát nói Lục Vân Cảnh gϊếŧ người là vì cứu cô?

Làm sao có thể?

**

Ngồi ở trên xe cảnh sát, vẻ mặt Trình Vũ dại ra nhìn về phía trước, trong đầu cứ nghĩ đi nghĩ lại lời nói của nữ cảnh sát.

"Trong vòng hai năm, Lục Vân Cảnh đã gϊếŧ tổng cộng 35 người. Anh ta dùng những người này để làm thí nghiệm với mục đích tìm cách cứu cô Trình."

Trình Vũ thực sự không biết gì về chuyện này, thật ra nếu cô không nghe được những lời từ nữ cảnh sát nói thì ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đã hôn mê hai năm.

Thực ra cô biết rất rõ về căn bệnh của mình, ngay cả bác sĩ cũng nói không thể chữa khỏi chỉ có thể giảm bớt. Ngay trong ngày nhận được kết quả chẩn đoán thì cô đã biết mình sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Suy tim do viêm cơ tim khiến cho trái tim suy kiệt, lại do virus và kèm theo chứng sưng tim to lên. Thực tế, trước khi kiểm tra, Trình Vũ đã cảm thấy sức khỏe của mình không được tốt lắm. Cô thường xuyên bị sốt, đau đầu, hắt hơi, ho, tức ngực và muốn nôn, cô nghĩ đó là cảm lạnh nên mỗi lần đều không quá để ý, sau khi uống thuốc đã tốt hơn một chút cô lại quên nó đi. Cho đến khi cô ho ra máu mới để ý và đến bệnh viện kiểm tra, cô đã bị viêm cơ tim nặng.

Bác sĩ yêu cầu cô nhanh chóng nhập viện, nếu không rất dễ dẫn đến sốc tim và đột tử.

Cô không nói với ai, tính toán thu dọn đồ đạc và âm thầm ra nước ngoài điều trị với lý do đi du lịch, chỉ là còn không chờ được, khi cô đi ra tới cửa thì đã mất đi ý thức.

Một lần hôn mê này chính là hai năm.

Cô thật sự không biết hai năm qua đã xảy ra chuyện gì, lúc trước cảnh sát dò hỏi vài câu, lại nhờ bác sĩ tâm lý nổi tiếng kiểm tra cho cô xem có phát hiện nói dối không, cuối cùng cũng không phát hiện được gì. Đại khái xác nhận là cô thật sự không biết gì, lúc này mới giải trừ hiềm nghi cho cô, sau đó để người đưa cô ra khỏi viện nghiên cứu.

Cô đoán không sai, nơi cô ở quả nhiên là một viện nghiên cứu, viện nghiên cứu do Lục Vân Cảnh xây dựng trên một ngọn núi cằn cỗi, đặc biệt xây dựng để cứu cô.

Bởi vì thân thể cô còn rất suy yếu, tài xế lái xe đi rất chậm, Trình Vũ mở một khe cửa sổ nhỏ để thông gió, gió mát phả vào mặt khiến cô cảm thấy hơi lạnh.

Sau khi khϊếp sợ qua đi, khi biết tất cả những điều này cô hỏi cảnh sát: Lục Vân Cảnh ở nơi nào?

Câu nói không cảm xúc thăng trầm của nữ cảnh sát vẫn còn văng vẳng trong tâm trí cô.

Nữ cảnh sát nói với cô một cách vô cảm: "Vì tính chất tội ác của anh ta quá nặng, nên bản án tử hình đã được thi hành vài ngày sau khi bản án được tuyên." Cô ta còn nói: "Không ai có thể xâm phạm vào pháp luật, mặc kệ anh ta đã từng là bác sĩ thiên tài hay là một đại gia kinh doanh một tay che trời trong thương nghiệp, cũng mặc kệ vì sao anh ta lại gϊếŧ người, chỉ cần anh ta phạm tội thì không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật".

Đôi tay của Trình Vũ đặt ở trên đầu gối chậm rãi nắm chặt, không biết có phải do bản thân mới khôi phục lại không lâu nên cô có cảm giác vị trí trái tim mình đau nhói hay không?

Ba mươi năm người, Lục Vân Cảnh thực sự đã gϊếŧ 35 người để cứu cô!

Cô khϊếp sợ không phải con số mạng người bị gϊếŧ mà cô càng khϊếp sợ chính là Lục Vân Cảnh gϊếŧ người là vì cô, cuối cùng nữ cảnh sát còn nói: "Mặc dù thủ đoạn của Lục Vân Cảnh rất tàn nhẫn, nhưng anh ta gϊếŧ người cũng là vì cứu cô, nhìn ra được anh ta rất yêu cô."

Không giống như thái độ luôn làm việc công xử theo phép công, vẻ mặt cô ta có chút ngưng trọng khi nói lời này, nhưng khi cô ta nói xong lại bổ sung một câu: "Đương nhiên phương thức của anh ta cũng không nên."