Chương 18: Anh Đứng Về Phía Cô(2)

Trình Vũ không hiểu sao bị người giội cho một ly Champagne, tâm tình thật sự cũng không khá hơn chút nào, trên mặt cô cũng không khỏi mang thêm vài phần tức giận nhìn cô ta nói: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."

Ánh mắt của cô quét đến Lục Vân Cảnh đang đi tới, không biết như thế nào cỗ lửa giận kia lại bùng lên.

Ngôn Băng Nhi tiếp tục nói: "Hôm nay ngược lại tôi muốn nhìn, tôi động thủ đánh cô, cô có thể làm gì tôi."

Đà phát triển gần đây của Ngôn Băng Nhi trong ngành giải trí rất mạnh, hơn nữa có sự nâng đỡ của kim chủ Lục Vân Cảnh này, người chung quanh không có chỗ nào mà không phải nịnh nọt cô ta, đãi ngộ như vậy dường như khiến cô ta có chút quên hết tất cả. Ngôn Băng Nhi cảm thấy cho dù người trước mắt này thật sự là người phụ nữ khác của Lục Vân Cảnh thì như thế nào, mượn hôm nay xem bên người Lục Vân Cảnh là cô ta đi cùng đến mà không phải người phụ nữ trước mắt này ở trong lòng Lục Vân Cảnh ai có địa vị càng cao, chuyện này nhìn một chút có thể nhìn ra được.

Hôm nay, ngay cả quý bà và quý cô của thành Bắc cũng phải nhìn sắc mặt của cô ta vài phần, người phụ nữ này tính là cái khỉ gì.

Với quá nhiều ánh mắt xung quanh, Trình Vũ cảm thấy như thể cô đã trở lại bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám, cô cũng xấu hổ, chật vật như bây giờ, cơn tức giận trong lòng cô càng lúc càng mạnh. Sau khi nhìn thấy Lục Vân Cảnh đi đến gần, cuối cùng cô không kiềm chế được cơn tức giận nhìn về phía anh nói: "Lục Vân Cảnh, anh có thể nhìn người phụ nữ của mình hay không?"

Mặc dù hai người bọn họ không tính là vợ chồng bình thường, nhưng tốt xấu nước giếng không phạm nước sông, cô cũng tự nhận bản thân cô đã đủ an phận rồi, dựa vào cái gì người phụ nữ này muốn tới tìm phiền phức cho cô chứ!

Khoảng cách Lục Vân Cảnh đứng cũng không xa mấy, khi anh nghe được lời nói của Trình Vũ, màu đen áp lực trong hai tròng mắt của anh tựa hồ lại tăng thêm một ít.

Mà Trình Vũ lời nói ra khỏi miệng không đầy một lát đã hối hận, xung quanh nhiều người như vậy, cô lại rống to kêu to đối với Lục Vân Cảnh như thế, thật sự không cho anh thể diện. Huống chi cô còn là người vợ trên danh nghĩa của anh, cô cũng không thể so sánh được với người phụ nữ có thể tới tham gia yến hội cùng anh này, tự nhiên Lục Vân Cảnh cũng sẽ không bởi vì lời nói của cô nhúng tay vào người của anh, nói không chính xác còn có thể bao che khuyết điểm giận chó đánh mèo với cô.

Trình Vũ thầm mắng mình thật sự là tính tình không nhịn được, lúc này cô không nên làm nhất đúng là đắc tội Lục Vân Cảnh, như vậy đối với cô cũng không có có chỗ nào tốt.

Ngay lúc Trình Vũ đang tự mắng mình như thế này, đã thấy ánh mắt lạnh như băng lạnh của Lục Vân Cảnh lướt qua trên người Ngôn Băng Nhi, trên mặt trước sau như một vẻ mặt lạnh lùng như cũ, giọng điệu lạnh khiến cho người sợ hãi, "Vậy em nói cho anh biết đi bà xã, em là người phụ nữ của anh sao?"

Lời này vừa nói ra, lập tức Ngôn Băng Nhi sửng sờ tại chỗ, cô ta bắt được hai từ rất quan trọng -- "bà xã". Ánh mắt cô ta lướt qua trên mặt Trình Vũ lại lướt qua khuôn mặt đang âm lãnh kia của Lục Vân Cảnh, đột nhiên cô có một linh cảm rất xấu.

Cô biết rõ Lục Vân Cảnh đã có vợ, chỉ là bà xã của anh rất ít xuất hiện, chưa bao giờ cô ấy xuất hiện công khai cùng một chỗ với Lục Vân Cảnh, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy, cho nên theo thời gian cô ta sẽ tự động bỏ qua.

Nếu như nói người trước mắt này là bà Lục, như vậy cô..

Lời nói của Lục Vân Cảnh vẫn tiếp tục, từng chữ đều lạnh như kết được một tầng sương: "Là thằng nào cho cô lá gan khiến cô nghĩ mình là người phụ nữ của tôi?"

Anh cho người ta cảm giác áp bách quá mạnh mẽ, Ngôn Băng Nhi bị anh nói khiến cho cô ta vô ý thức lui về phía sau vài bước.

Mà đứng ở sau lưng Lục Vân Cảnh là trợ lý Kim Lê Dương cũng rất kịp thời bước tới và nói với Trình Vũ: "Mợ chủ, cậu chủ và vị họ Ngôn này chỉ là quan hệ hợp tác cùng có lợi, cậu chủ cho tài nguyên, cô Ngôn giúp đỡ cậu chủ tiếp đãi các đối tác, đây là giao dịch bình thường so ra còn bình thường hơn. Không nghĩ rằng cô Ngôn lại không tự mình hiểu lấy như thế, vậy mà bản thân cô ta còn lấy danh nghĩa người phụ nữ của cậu chủ tới tìm phiền toái cho mợ chủ, mợ chủ không nên hiểu lầm, cũng không nên chấp nhặt với cô ta."

Trình Vũ: "..."

Trình Vũ cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy, vốn dĩ cô còn nghĩ rằng rằng Lục Vân Cảnh sẽ thiên vị Ngôn Băng Nhi, hơn nữa Kim Lê Dương dám nói ra những điều như vậy trước công chúng nhất định là Lục Vân Cảnh cam chịu, lời nói trực tiếp như vậy hoàn toàn không để một chút mặt mũi cho Ngôn Băng Nhi.

Trình Vũ ngẩng đầu liếc nhìn Lục Vân Cảnh, anh cũng không nhìn cô, sắc mặt anh âm trầm, đường cong cằm căng cứng, nhìn ra được tâm tình của anh không tốt lắm.

Lục Vân Cảnh vốn luôn im lặng, lạnh lùng khiến người ta khó gần, nhưng bây giờ anh càng lạnh lùng, khí thế bức người trên người anh càng lớn, người xem náo nhiệt xung quanh cũng không dám lại gần, thậm chí có người nhát gan đến mức không dám thở mạnh.

Trong bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt này, chỉ nghe tiếng nói trầm thấp của Lục Vân Cảnh không hề cho thương lượng ra lệnh, "Giúp bà xã của tôi hắt trở về."

Lão bản đã ra lệnh Kim Lê Dương tuân theo chỉ thị của ông chủ một cách tự nhiên, lúc này anh liền bưng một ly Champagne tới không khách khí chút nào tạt thẳng vào mặt Ngôn Băng Nhi, hôm nay Ngôn Băng Nhi trang điểm đậm, bị Champagne giội vào, lớp trang điểm nhanh chóng bị phai, lộ ra chật vật không chịu nổi.

Ngôn Băng Nhi từ lâu đã mất đi sự kiêu ngạo độc đoán như ban nãy. Lúc này cô mới nhận ra mối nguy hiểm. Cô nghĩ rằng những năm này Lục Vân đã đưa cô đến nhiều dịp khác nhau chính là chấp nhận sự hiện hữu của cô, ngay cả khi anh luôn đối xử lạnh nhạt với cô, nhưng cô không gặp những người phụ nữ khác có đãi ngộ như vậy, huống chi rước đây cô ấy đã dạy mấy người phụ nữ muốn ôm đùi anh, chưa thấy anh nói gì, nên cô cảm thấy mình cũng khác trước mặt Lục Vân Cảnh.

Lại không nghĩ rằng..

Hóa ra từ trước đến nay anh luôn coi cô là mối quan hệ hợp tác cùng lợi ích.

Ngôn Băng Nhi cũng không ngốc, lúc này ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng bất chấp giờ phút này chật vật sẽ bị những người khác chê cười, không chút nghĩ ngợi cô vội vàng nói với Trình Vũ: "Lục.. Bà Lục, tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, cô đại nhân không chấp tiểu nhân."

Trình Vũ vẫn còn đang bàng hoàng, cho nên đối với đột nhiên thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của Ngôn Băng Nhi cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Nhưng Lục Vân Cảnh đã trước cô một bước nói: "Kéo cô ta ra ngoài, hủy bỏ tất cả hợp đồng, bồi thường thiệt hại đã thanh lý cho cô ta, sau đó.." Lời nói lạnh lùng không một chút cảm xúc của anh, "Hoàn toàn phong sát."

Trình Vũ không hiểu sao bị người giội cho một ly Champagne, tâm tình thật sự cũng không khá hơn chút nào, trên mặt cô cũng không khỏi mang thêm vài phần tức giận nhìn cô ta nói: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."

Ánh mắt của cô quét đến Lục Vân Cảnh đang đi tới, không biết như thế nào cỗ lửa giận kia lại bùng lên.

Ngôn Băng Nhi tiếp tục nói: "Hôm nay ngược lại tôi muốn nhìn, tôi động thủ đánh cô, cô có thể làm gì tôi."

Đà phát triển gần đây của Ngôn Băng Nhi trong ngành giải trí rất mạnh, hơn nữa có sự nâng đỡ của kim chủ Lục Vân Cảnh này, người chung quanh không có chỗ nào mà không phải nịnh nọt cô ta, đãi ngộ như vậy dường như khiến cô ta có chút quên hết tất cả. Ngôn Băng Nhi cảm thấy cho dù người trước mắt này thật sự là người phụ nữ khác của Lục Vân Cảnh thì như thế nào, mượn hôm nay xem bên người Lục Vân Cảnh là cô ta đi cùng đến mà không phải người phụ nữ trước mắt này ở trong lòng Lục Vân Cảnh ai có địa vị càng cao, chuyện này nhìn một chút có thể nhìn ra được.

Hôm nay, ngay cả quý bà và quý cô của thành Bắc cũng phải nhìn sắc mặt của cô ta vài phần, người phụ nữ này tính là cái khỉ gì.

Với quá nhiều ánh mắt xung quanh, Trình Vũ cảm thấy như thể cô đã trở lại bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám, cô cũng xấu hổ, chật vật như bây giờ, cơn tức giận trong lòng cô càng lúc càng mạnh. Sau khi nhìn thấy Lục Vân Cảnh đi đến gần, cuối cùng cô không kiềm chế được cơn tức giận nhìn về phía anh nói: "Lục Vân Cảnh, anh có thể nhìn người phụ nữ của mình hay không?"

Mặc dù hai người bọn họ không tính là vợ chồng bình thường, nhưng tốt xấu nước giếng không phạm nước sông, cô cũng tự nhận bản thân cô đã đủ an phận rồi, dựa vào cái gì người phụ nữ này muốn tới tìm phiền phức cho cô chứ!

Khoảng cách Lục Vân Cảnh đứng cũng không xa mấy, khi anh nghe được lời nói của Trình Vũ, màu đen áp lực trong hai tròng mắt của anh tựa hồ lại tăng thêm một ít.

Mà Trình Vũ lời nói ra khỏi miệng không đầy một lát đã hối hận, xung quanh nhiều người như vậy, cô lại rống to kêu to đối với Lục Vân Cảnh như thế, thật sự không cho anh thể diện. Huống chi cô còn là người vợ trên danh nghĩa của anh, cô cũng không thể so sánh được với người phụ nữ có thể tới tham gia yến hội cùng anh này, tự nhiên Lục Vân Cảnh cũng sẽ không bởi vì lời nói của cô nhúng tay vào người của anh, nói không chính xác còn có thể bao che khuyết điểm giận chó đánh mèo với cô.

Trình Vũ thầm mắng mình thật sự là tính tình không nhịn được, lúc này cô không nên làm nhất đúng là đắc tội Lục Vân Cảnh, như vậy đối với cô cũng không có có chỗ nào tốt.

Ngay lúc Trình Vũ đang tự mắng mình như thế này, đã thấy ánh mắt lạnh như băng lạnh của Lục Vân Cảnh lướt qua trên người Ngôn Băng Nhi, trên mặt trước sau như một vẻ mặt lạnh lùng như cũ, giọng điệu lạnh khiến cho người sợ hãi, "Vậy em nói cho anh biết đi bà xã, em là người phụ nữ của anh sao?"

Lời này vừa nói ra, lập tức Ngôn Băng Nhi sửng sờ tại chỗ, cô ta bắt được hai từ rất quan trọng -- "bà xã". Ánh mắt cô ta lướt qua trên mặt Trình Vũ lại lướt qua khuôn mặt đang âm lãnh kia của Lục Vân Cảnh, đột nhiên cô có một linh cảm rất xấu.

Cô biết rõ Lục Vân Cảnh đã có vợ, chỉ là bà xã của anh rất ít xuất hiện, chưa bao giờ cô ấy xuất hiện công khai cùng một chỗ với Lục Vân Cảnh, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy, cho nên theo thời gian cô ta sẽ tự động bỏ qua.

Nếu như nói người trước mắt này là bà Lục, như vậy cô..

Lời nói của Lục Vân Cảnh vẫn tiếp tục, từng chữ đều lạnh như kết được một tầng sương: "Là thằng nào cho cô lá gan khiến cô nghĩ mình là người phụ nữ của tôi?"

Anh cho người ta cảm giác áp bách quá mạnh mẽ, Ngôn Băng Nhi bị anh nói khiến cho cô ta vô ý thức lui về phía sau vài bước.

Mà đứng ở sau lưng Lục Vân Cảnh là trợ lý Kim Lê Dương cũng rất kịp thời bước tới và nói với Trình Vũ: "Mợ chủ, cậu chủ và vị họ Ngôn này chỉ là quan hệ hợp tác cùng có lợi, cậu chủ cho tài nguyên, cô Ngôn giúp đỡ cậu chủ tiếp đãi các đối tác, đây là giao dịch bình thường so ra còn bình thường hơn. Không nghĩ rằng cô Ngôn lại không tự mình hiểu lấy như thế, vậy mà bản thân cô ta còn lấy danh nghĩa người phụ nữ của cậu chủ tới tìm phiền toái cho mợ chủ, mợ chủ không nên hiểu lầm, cũng không nên chấp nhặt với cô ta."

Trình Vũ: "..."

Trình Vũ cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy, vốn dĩ cô còn nghĩ rằng rằng Lục Vân Cảnh sẽ thiên vị Ngôn Băng Nhi, hơn nữa Kim Lê Dương dám nói ra những điều như vậy trước công chúng nhất định là Lục Vân Cảnh cam chịu, lời nói trực tiếp như vậy hoàn toàn không để một chút mặt mũi cho Ngôn Băng Nhi.

Trình Vũ ngẩng đầu liếc nhìn Lục Vân Cảnh, anh cũng không nhìn cô, sắc mặt anh âm trầm, đường cong cằm căng cứng, nhìn ra được tâm tình của anh không tốt lắm.

Lục Vân Cảnh vốn luôn im lặng, lạnh lùng khiến người ta khó gần, nhưng bây giờ anh càng lạnh lùng, khí thế bức người trên người anh càng lớn, người xem náo nhiệt xung quanh cũng không dám lại gần, thậm chí có người nhát gan đến mức không dám thở mạnh.

Trong bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt này, chỉ nghe tiếng nói trầm thấp của Lục Vân Cảnh không hề cho thương lượng ra lệnh, "Giúp bà xã của tôi hắt trở về."

Lão bản đã ra lệnh Kim Lê Dương tuân theo chỉ thị của ông chủ một cách tự nhiên, lúc này anh liền bưng một ly Champagne tới không khách khí chút nào tạt thẳng vào mặt Ngôn Băng Nhi, hôm nay Ngôn Băng Nhi trang điểm đậm, bị Champagne giội vào, lớp trang điểm nhanh chóng bị phai, lộ ra chật vật không chịu nổi.

Ngôn Băng Nhi từ lâu đã mất đi sự kiêu ngạo độc đoán như ban nãy. Lúc này cô mới nhận ra mối nguy hiểm. Cô nghĩ rằng những năm này Lục Vân đã đưa cô đến nhiều dịp khác nhau chính là chấp nhận sự hiện hữu của cô, ngay cả khi anh luôn đối xử lạnh nhạt với cô, nhưng cô không gặp những người phụ nữ khác có đãi ngộ như vậy, huống chi rước đây cô ấy đã dạy mấy người phụ nữ muốn ôm đùi anh, chưa thấy anh nói gì, nên cô cảm thấy mình cũng khác trước mặt Lục Vân Cảnh.

Lại không nghĩ rằng..

Hóa ra từ trước đến nay anh luôn coi cô là mối quan hệ hợp tác cùng lợi ích.

Ngôn Băng Nhi cũng không ngốc, lúc này ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng bất chấp giờ phút này chật vật sẽ bị những người khác chê cười, không chút nghĩ ngợi cô vội vàng nói với Trình Vũ: "Lục.. Bà Lục, tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, cô đại nhân không chấp tiểu nhân."

Trình Vũ vẫn còn đang bàng hoàng, cho nên đối với đột nhiên thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của Ngôn Băng Nhi cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Nhưng Lục Vân Cảnh đã trước cô một bước nói: "Kéo cô ta ra ngoài, hủy bỏ tất cả hợp đồng, bồi thường thiệt hại đã thanh lý cho cô ta, sau đó.." Lời nói lạnh lùng không một chút cảm xúc của anh, "Hoàn toàn phong sát."

Cả người Ngôn Băng Nhi sợ hãi, ngây người thật lâu mới tìm được giọng của mình nói: "Ông Lục, ông Lục tôi biết rõ mình đã sai rồi!"

Lục Vân Cảnh không nói gì, hai người vệ sĩ phía sau anh tiến lên, không khách khí chút nào bắt lấy Ngôn Băng Nhi đi ra khỏi cửa, coi như thay cho câu trả lời của anh.

Sau khi Ngôn Băng Nhi bị kéo ra ngoài, Lục Vân Cảnh nhìn Kim Lê Dương phân phó nói: "Mang mợ chủ xuống dưới đổi bộ váy khác."

Khi Trình Vũ bị Kim Lê Dương mang lên phòng thay đồ trên lầu vẫn còn mơ hồ, vốn dĩ cô còn lo lắng cô sẽ đắc tội Lục Vân Cảnh, vốn tưởng rằng Lục Vân Cảnh sẽ thiên vị Ngôn Băng Nhi, lại không nghĩ rằng..

Tầng hai của nhà máy có một căn gác nhỏ, là nơi đặc biệt dùng để mọi người nghỉ ngơi, bên trong có đầy đủ bàn ghế, còn xếp đặt cả gương to. Ngay sau khi Kim Lê Dương mang cô đi vào không lâu lại đi tới một nhóm người như nhân viên trang phục, trên tay của các cô ấy đều có một bộ trang phục.

Kim Lê Dương nhìn về phía cô nói: "Bởi vì sự tình xảy ra đột ngột cho nên trang phục chuẩn bị không được đầy đủ, những.. bộ này cũng đều là tạm thời cho người lấy tới, mợ chủ nhìn một chút xem cô thích bộ nào."

Người dưới tay của Lục Vân Cảnh này đều là những người có hiệu suất làm việc cũng thật sự là nhanh, thời gian ngắn như vậy đã có nhiều bộ trang phục mang tới.

Trình Vũ tùy tiện chọn lấy một bộ mặc vào, sau đó lại có chuyên viên trang điểm đến giúp cô, sau khi làm xong chuyên viên trang điểm lại để cho cô soi gương nhìn xem có hài lòng hay không.

Trình Vũ đứng ở trước gương, cô thay một chiếc váy trắng và hồng phấn, chiếc váy được thiết kế cầu kì, làn váy rất dài che đến mắt cá chân, màu sắc sáng hơn một chút thiết kế lộ vai, bả vai Trình Vũ rất nhỏ, bộ váy lộ vai đối với cô rất phù hợp và hoàn hảo.

Chất liệu sa mỏng, từng lớp từng lớp được xếp vào với nhau, chất liệu đều là dùng loại tốt nhất, cho nên tạo cảm giác vô cùng thướt tha, sa mỏng uyển chuyển bên trong còn thêm có ngân tuyến làm đẹp ở dưới ánh đèn lóe ra những hào quang lấp lánh.

Chuyên viên trang điểm đã giúp cô vén tóc kiểu đơn giản ở sau ót, hoàn toàn lộ ra gương mặt trái xoan chuẩn mực. Khi cô trang điểm xong, ưu thế của cô đều được phát huy ra hết, đôi mắt to sáng ngời, chiếc mũi xinh xắn thanh tú đôi môi đỏ mọng rất thích hợp với màu hồng, hơn nữa làn da trắng nõn hồng nhuận phơn phớt, khỏe mạnh, trẻ trung. Nhìn xuống chút nữa, chiếc váy được cắt may vừa vặn tôn lên đường cong tinh tế hấp dẫn của cô.

Cô nhìn bản thân mình trong gương, đột nhiên có chút hoảng hốt, cô như nhớ lại trước khi cô mười tám tuổi, khi đó bản thân mình vĩnh viễn tràn đầy tự tin, mỗi thời mỗi khắc đều ở trong trạng thái tốt nhất, mỗi lần cô soi gương đều cảm giác mình là đẹp nhất.

Thế nhưng về sau, cô lại tự tay chôn vùi hào quang của chính mình, cô trở nên âm trầm lại tiêu cực, cô cứ trôi qua nhân sinh cuộc sống ngắn ngủi như vậy.

Cô đã cho rằng cô sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy mình như vậy, cô mỉm cười với bản thân tuổi trẻ khỏe mạnh lại xinh đẹp trong gương, đôi má lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhẹ nhàng, cô cười tươi như hoa thật sự rất đẹp.

Thợ trang điểm giúp cô sửa sang lại làn váy một chút, vừa làm xong tất cả thì có tiếng đập cửa vang lên, sau đó là giọng nói của Kim Lê Dương: "Mợ chủ đã xong chưa ạ?"

Chuyên viên trang điểm đi ra mở cửa, nhưng không ngờ sau lưng Kim Lê Dương còn có Lục Vân Cảnh đi theo, Lục Vân Cảnh nhìn thấy Trình Vũ đứng ở trước gương, đôi mắt đen giống như nhẹ nhàng rung động bỗng nhúc nhích, nhưng cũng chỉ là lặng yên không một tiếng động thoáng xảy ra, căn bản làm cho người khác không phát giác được.

Lục Vân Cảnh đi vào trong phòng, Kim Lê Dương nháy mắt với chuyên viên trang điểm, thợ trang điểm rất tự giác đi ra ngoài, sau đó còn giúp hai người đóng cửa lại.

Rất nhanh trong phòng gác nhỏ cũng chỉ còn lại có Trình Vũ và Lục Vân Cảnh. Phòng gác rất rộng rãi, nhưng bởi vì sự hiện diện của Lục Vân Cảnh, cô cảm thấy xung quanh bắt đầu chật chội, dường như nóc nhà cũng đột nhiên áp đến đỉnh đầu khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Lục Vân Cảnh đang đứng cách cô không xa, hai tay của anh đút vào túi, thân thể thẳng tắp như một cây tùng cao ngất. Khuôn mặt lành lạnh của anh khiến cho đôi mắt tĩnh mịch lộ ra một loại cảm giác ngưng trọng, khi anh lẳng lặng nhìn chăm chú lên người cũng tạo một loại áp bách âm thầm.

"Tại sao em lại tới đây vậy?" Giọng nói của anh trầm thấp lộ ra một loại từ tính, rõ ràng là giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng bên trong thật sự lại có một loại cường thế.

Trình Vũ vô ý thức túm nhanh hai bên váy, "Là bạn bè của em hẹn đến đây." Nói xong cô lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Em không thể tới đây sao?"

Anh im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên nói một câu: "Thật xin lỗi."

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, hoài nghi mình nghe lầm: "Anh vừa mới nói với em.. Thật xin lỗi sao?"

"Ừ." Anh chỉ là đơn giản đáp nhẹ một tiếng.

Thật xin lỗi? Là vì chuyện cô bị Ngôn Băng Nhi giội cho Champagne sao? Chỉ là vì sao anh phải nói thật xin lỗi với cô đâu này? Hơn nữa cô cũng thật không ngờ mình có thể nghe được ba chữ thật xin lỗi trong miệng của Lục Vân Cảnh như vậy.

Cho dù là trong ấn tượng của cô hay là trong ấn tượng của người khác đều biết được, người như Lục Vân Cảnh cũng không phải loại người giúp mọi người làm điều tốt này. Nhất là hôm nay, khuôn mặt vĩnh viễn lạnh như băng lành lạnh của anh, kể cả trên mặt bao phủ vẻ lo lắng, hơn nữa anh làm việc tàn nhẫn, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào. Không thể nghi ngờ người như vậy tồn tại là đáng sợ nhất trong mắt mọi người, ở trước mặt anh không nơm nớp lo sợ cũng đã không tệ rồi.

Nhưng là bây giờ anh lại xin lỗi cô.

Một lúc lâu cô cũng chưa lấy lại được tinh thần, Lục Vân Cảnh cũng không coi thành chuyện gì to tát, trở lại mở cửa, lại quăng ra một câu với cô, "Thay xong rồi thì đi ra ngoài thôi."

Khi Trình Vũ và Lục Vân Cảnh trở lại bữa tiệc đấu giá một lần nữa không hề ngoài ý muốn nhận được rất nhiều sự chú ý đến từ khắp nơi. Đã nhiều năm cô không nhận được ánh mắt như vậy, những năm này cô đã sống trong cảm giác không tồn tại, dù là ngẫu nhiên ở trước mặt người khác cô cũng chỉ nhận được nhiều nhất là lời chế giễu và cười nhạo.

"Cô nhìn đi, kia là con gái nuôi của nhà họ Trình, cô không biết trước kia cô ta từng kiêu ngạo như thế nào đâu, thật đúng coi mình là thiên kim đại tiểu thư rồi."

"Nhà họ Trình là xem cô ta quá tự cho là đúng cho nên mới vạch trần thân phận của cô ta, triệt để từ bỏ cô ta hoàn toàn phải không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, loại người không hề tự mình hiểu lấy mình như thế này nên bị đối xử như vậy."

Trong những năm gần đây, cô nghe được đều là những lời nói này, hầu hết người xung quanh đều không hề đồng tình với cô mà còn bỏ đá xuống giếng. Hôm nay nghĩ lại cô sống trong những năm qua cũng thật sự là rất thất bại.

Chỉ có điều bây giờ, đứng bên người cô là Lục Vân Cảnh, không người nào dám lý luận, dù là ánh mắt hơi bất kính một chút cũng không dám có, giống như cô lại biến thành người Trình Vũ trước kia vừa xuất hiện đã là tâm điểm chú ý của mọi người.

Loại cảm giác này khiến cho cô có chút hụt hẫng, nhưng mà cô cũng không luống cuống, không sợ hãi không thích, một trước một sau cô cùng Lục Vân Cảnh đi đến nơi bắt mắt nhất trong đám người.

Rồi sau đó Lục Vân Cảnh nói với mọi người: "Vị này chính là vợ của tôi, bởi vì cô ấy là người trầm tính, hay làm việc, ít xuất hiện, cho nên trước kia rất ít đi ra ngoài xã giao cùng tôi. Khó được hôm nay cô ấy đi cùng tôi, tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho mọi người làm quen, sau này nếu là gặp được ở đâu, mong rằng các vị có thể tạo điều kiện giúp cô ấy giúp tôi."