Chương 35: Anh Mua Hoa Cho Cô (5)

Trên thực tế Trình Tư Mông tự xưng mình là danh viện thục nữ, trước công chúng sẽ không đanh đá như vậy, muốn chơi ngang ngược cũng chỉ chơi ở trong tối, nhưng khi đối mặt với Minh Hân Dao lại là trường hợp ngoại lệ.

Bởi vì có quan hệ đến Tưởng Ngân Châu nên từ khi còn đi học đến bây giờ mặc kệ là trường hợp nào, chỉ cần có Trình Tư Mông và Minh Hân Dao đòng thời ở đây thì cô ta tuyệt đối sẽ nghĩ ra cách khiến mọi người nghĩ Minh Hân Dao không đúng.

Đặc biệt là khi ở trong trường học, Trình Tư Mông ỷ vào gia thế nhà họ Trình có không ít lần bắt nạt Minh Hân Dao, chỉ là lúc ấy Trình Vũ không phải là bạn của Minh Hân Dao nên cô cũng không quản được nhiều như vậy.

Sau này trở thành bạn bè, Trình Vũ mới tận mắt chứng kiến Trình Tư Mông đối đãi với Minh Hân Dao như thế nào.

Có thể nói là hoàn toàn không xem cô ấy là con người, ở trong mắt của cô ta Minh Hân Dao cũng không được coi là cái gì, không, thậm chí còn không bằng món đồ.

Khinh thường, làm nhục đủ kiểu, chỉ cần Trình đại tiểu thư muốn thì không có gì là cô ta không làm được.

Mà sau tiệc sinh nhật mười tám tuổi, Trình Vũ ở trong mắt Trình Tư Mông cũng là như thế.

Cô ta tự coi mình là có thân phận tôn quý nên cô ta muốn đạp những người mà cô ta cảm thấy không bằng cô ta ở dưới chân.

Thật ra Trình Tư Mông không làm gì quá mức với cô giống như Minh Hân Dao, ngày thường cô ta mở miệng chế nhạo, cười nhạo, nói móc cũng không ít, mà trước kia Trình Vũ cũng giống như Minh Hân Dao cũng không phản kháng, nén giận, chỉ nhưng bây giờ Trình vũ đã giác ngộ rồi.

Chính là Minh Hân Dao..

Trình Vũ quay đầu nhìn cô ấy thì thấy cô ấy cúi đầu xuống, cả người sợ hãi mà run rẩy, cô ấy tủi thân nước mắt tràn mi, nhưng cũng không dám khóc to nên cứ thút thít.

Trình Vũ cũng đã từng ẩn nhẫn như vậy..

Cô lại ngẩng đầu nhìn Trình Tư Mông, phía sau cô ta đã có thêm một đám người hơn nữa ánh mắt không sợ gì cả khıêυ khí©h của Trình Tư Mông, cô lạnh lùng cười, giọng điệu kiên định nói: "Hân Dao, đánh lại!"

Lời Trình Vũ vừa dứt, xung quanh lập tức an tĩnh lại, người đứng ở đấy còn cảm thấy hình như mình nghe lầm, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Trình Vũ.

Đặc biệt là Minh Hân Dao, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Vũ, giọng điệu mang theo không xác định gọi cô: "Trình Vũ.."

Trình Vũ cười cười với cô ấy, thay Hân Dao sửa sang tóc tai đang rối loạn của cô ấy, mặc dù cười nhưng giọng điệu vẫn kiên định có lực: "Cậu không nghe lầm đâu, mình nói cậu đánh lại. Mặc kệ váy đó là cô ta cố ý gây chuyện với cậu làm bẩn hay là do cậu không cẩn thận làm bẩn thì tớ sẽ bồi thường cho cô ta, chỉ là cô ta tát cậu một cái, cậu không cần phải chịu đựng."

"..."

Sau khi Trình Tư Mông sửng sốt trong chốc lát mới phục hồi lại tính thần, cô ta mới lạnh lùng cười một tiếng, cố ý tiến lên một bước nói: "Đánh lại? Cô ta dám?"

Minh Hân Dao sợ tới mức cả người run bắn lên, vẻ mặt Trình Vũ lạnh xuống, nắm lấy vai Minh Hân Dao nói lời thấm thía: "Cậu không phải sợ cô ta, nếu cậu cứ yếu đuối như vậy thì cô ta sẽ luôn ức hϊếp cậu, thậm chí càng ngày càng trầm trọng thêm, cho nên cậu phải đánh lại, cô ta đánh cậu thế nào cậu đánh lại thế đấy."

"Nhưng mà.." Rõ ràng Minh Hân Dao không dám làm thế.

Trình Vũ đẩy vai Minh Hân Dao để cho cô ấy đến gần với Trình Tư Mông một chút, cô tới gần tai cô ấy, ánh mắt lạnh như băng nhìn Trình Tư Mông, nói với cô ấy từng câu từng chữ: "Không cần sợ, cậu đánh cô ta cứ tính cho tớ." Cô đẩy cô ấy về phía trước, giọng điệu cất cao: "Mau đi!"

Trình Tư Mông không sợ chút nào, thậm chí vẻ mặt còn đầy trào phúng, cô ta cũng không cảm thấy loại yếu đuối như Minh Hân Dao này lại dám ra tay đánh cô ta.

Minh Hân Dao nhắm mắt theo đuôi đi đến trước mặt Trình Tư Mông, nhưng rất lâu cô ấy cũng không có hành động gì, còn quay đầu nhìn Trình Vũ, trong mắt còn ẩn chứa cầu cứu, Trình Vũ lại kiên định gật đầu với cô ấy.

Trình Tư Mông thấy thế lại ha hả cười lạnh hai tiếng, giọng điệu rõ ràng khinh thường nói: "Cô như vậy mà còn dám đánh tôi?"

Nhưng mà lời vừa nói xong, cũng không biết có phải do Minh Hân Dao nhớ tới lúc bị trà đạp uất ức, hay là do Trình Vũ cho dũng khí, chỉ thấy cô ấy mạnh mẽ nghiến răng nghiến lợi giơ tay lên, như một cơn lốc tát vào mặt Trình Tư Mông.

"Bốp!"

Một tiếng giòn vang lên khiến thế giới trong nháy mắt bỗng rơi vào trong yên tĩnh.

Bọn người Giản Chu Nghiên và Trình Phi ngây người, có lẽ là họ không ngờ được Minh Hân Dao lại thật sự dám ra tay, ngay cả Trình Vũ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, âm thầm thở phào một hơi.

Có lẽ người khϊếp sợ nhất là Trình Tư Mông, cái tát đó rõ ràng Minh Hân Dao dùng toàn lực, mặt Trình Tư Mông lập tức bị tát lệch qua một bên, mái tóc ngắn được cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cũng lộn xộn, cô ta ôm khuôn mặt bị đau dến tê dại chậm rãi quay đầu nhìn Minh Hân Dao.

Hai mắt đỏ lên giống như lửa giận đang hừng hực thiêu đốt: "Cô cũng dám đánh tôi?" Trình Tư Mông nghiến răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ.

Vừa nãy có lẽ Minh Hân Dao chỉ là nhất thời quá tức giận nên mới xúc động làm ra hành động như vậy, lúc này mới phản ứng lại, lại nhìn thấy khuôn mặt tức giận đỏ bừng của Trình Tư Mông, lập tức sợ hãi liên tục lui về phía sau.

Làm trì trước mặt nhiều người như vậy bị Minh Hân Dao cho ăn một cái tát, Trình Tư Mông cảm thấy mình đã bị nhục nhã vô cùng, sao cô ta có thể nhịn được nữa, lập tức giận dữ giơ tay lên chuẩn bị đánh về phía Minh Hân Dao.

Nhưng lúc này đã có người trước cả Trình Vũ một bước ngăn cô tai lại.

Tưởng Ngân Châu nắm chặt cổ tay cô ta hất ra thật mạnh, gương mặt văn nhã tuấn mỹ cũng mang theo tức giận: "Đủ rồi! Ỷ thế hϊếp người cũng phải có mức độ!"

Ánh mắt Tưởng Ngân Châu tức giận, chán ghét rõ ràng mang theo đau đớn nhìn khiến Trình Tư Mông sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại được nói:

"Tưởng Ngân Châu, vừa rồi anh không nhìn thấy là cô ta ra tay đánh em sao? Cô ta làm bẩn váy của em, em tát cô ta một cái thì thế nào chứ?"

Tưởng Ngân Châu có lẽ cảm thấy phiền khi cô ta vô cớ gây rối, anh ta cũng không thèm nhiều lời với cô, chỉ quay đầu đau lòng nói với Minh Hân Dao: "Anh đưa em trở về?"

Minh Hân Dao không trả lời, trước quay đầu nhìn thoáng qua Trình Vũ và Văn Hi, thấy hai người họ gật gật đầu, thoáng do dự trong chốc lát rồi cô ấy mới gật đầu đồng ý.

Tưởng Ngân Châu mang theo Minh Hân Dao rời đi trước, Trình Tư Mông bị đánh một cái tát vẫn không cam lòng, cô ta đường đường là tiểu thư nhà họ Trình lại bị người tát một cái như vậy, làm gì còn có mặt mũi nữa?

Trình Tư Mông tức giận ngập trời không có chỗ phát tiết, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Trình Vũ đang, tươi cười của cô chói mắt như vậy, Trình Tư Mông lại tức giận bốc cao thêm vài phần, cô ta đi tới trước mặt Trình Vũ, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cô vừa mới nói, cái tát kia của Minh Hân Dao tính vào cô đúng không?"

Trình Vũ hơi cong khóe miệng lên, ý cười càng sâu, cô híp mắt lại, trong mắt lại chứa đầy trào phúng: "Đúng vậy, tính vào tôi."

"Đây chính là do cô nói." Trình Tư Mông từ trong kẽ răng rít ra một câu, sau đó giơ tay lên đánh về phía Trình Vũ.

Trình Vũ đã phòng bị từ trước, đang muốn nghiêng người tránh, không ngờ còn chưa kịp hành động đã thấy cánh tay giơ lên của Trình Tư Mông bị người bắt lại.