Chương 46: Kẻ Gϊếŧ Người Xuất Hiện (6)

Trình Vũ xoa xoa trán phát đau, trước gọi lại cho Hân Dao, bên kia Hân Dao rất nhanh đã nhận cuộc gọi, giọng điệu của cô ấy rõ ràng lo lắng: "Trình Vũ? Có phải cậu không, Trình Vũ?"

"Là tớ."

Hân Dao ở đầu dây bên kia thở dài nhẹ nhõm, giọng nói như khóc nức nở: "Cậu làm tớ sợ muốn chết, điện thoại cho cậu nhiều như vậy mà cậu đều không nhận, tớ còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện, nóng ruột đến mức thiếu chút nữa tớ báo cảnh sát luôn rồi."

Trình Vũ cười cười, vội an ủi: "Tớ không sao, cậu tìm tớ có việc gì à?"

"Thật ra cũng không có gì, tớ tính rủ cậu tới nhà tớ chơi, ba tớ từ nước ngoài về có mang theo một ít đồ ăn vặt, còn có một ít món ăn hoang dã, ba tớ bảo tớ gọi cậu sang đây nấu lẩu ăn."

Trình Vũ nói: "Được, nhưng tớ không qua liền giờ đâu."

Hân Dao nghe giọng cô không thích hợp, lại hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Nửa ngày cậu không nhận điện thoại như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Trình Vũ vội nói: "Không có việc gì cả, tớ đi ra ngoài chơi mà quên mang di động."

"Vậy là tốt rồi."

Trình Vũ cắt điện thoại, do dự trong chốc lát vẫn là gọi cho Tạ Bác Nghệ một cuộc, mặc dù tên Tạ Bác Nghệ này không tốt nhưng dù sao lúc này cũng xem như anh ta đã cứu cô. Mặc dù biệt thự của anh ta bị Lục Vân Cảnh đập là do miệng anh sủa bậy, nhưng việc nào ra việc đó, lúc này đây vẫn là cô thiếu người ta một ân huệ.

Chỉ là điện thoại mới được kết nối đã nghe được Tạ Bác Nghệ ở đầu dây bên kia tức muốn hộc máu nói: "Trình Vũ, con mẹ nó, cô có ý gì? Dù gì thì ông đây đã cứu cô, con mẹ nó chân trước cô mới vừa đi, sau lưng cô đã cho người tới phá địa bàn của ông!"

Trình Vũ đưa điện thoại xa tai một chút, xoa xoa tai hơi đau, mới nói: "Trước anh đừng như vậy, tổn thất đó của anh tôi bồi thường một nửa còn không được sao?"

Tạ Bác Nghệ không chút lưu tình lớn tiếng quát: "Bồi thường con mẹ nhà cô!" Nói xong tắt điện thoại.

Trình Vũ ngồi ở mép giường yên lặng thở dài, nhưng hôm nay thật sự mệt mỏi không thể suy nghĩ nhiều như vậy, cô rửa mặt đơn giản xong trực tiếp leo lên giường ngủ. Đêm hôm nay Trình Vũ mơ một giấc mộng kỳ quái, cô cũng không xác định được đây là mộng hay là kí ức bị cất giấu ở sâu trong óc cô nữa.

Cô cảm giác cô nằm ở trên giường, ngực truyền ra một cơn đau khó nhịn, cả người đau đến không có chút sức lực, cô cực kỳ suy yếu, ngay cả mở mắt ra cũng có chút khó khăn.

Mơ hồ trong tầm mắt cô nhìn thấy có người quỳ gối cạnh mép giường, một bàn tay của cô bị người nọ nắm chặt, co có cảm giác như tay người nọ phát run, giọng nói cũng run rẩy đến kỳ cục.

"Em đừng chết, tôi sẽ không để em chết, tôi sẽ cứu sống em, em hãy kiên trì một chút, cầu xin em kiên trì một chút nữa."

Dường như anh cực kỳ đau khổ, khổ sở đến nỗi nói chuyện cũng khó khăn, trong giọng nói lộ ra nghẹn ngào, như là ngay sau đó sẽ không thở nổi nữa.

Trình Vũ cảm giác có thứ gì đó nóng bỏng lướt qua mu bàn tay, cô biết đó là nước mắt của anh. Cô muốn mở mắt ra nhìn xem người này là ai, nhưng thân thể quá mức suy yếu, cô làm như thế nào cũng chẳng thể thấy rõ.

Sau đó cô cứ như vậy bị bừng tỉnh, sau khi hoãn một lúc lâu cô mới ý thức được chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng, hiện giờ cô vẫn còn sống tốt an ổn nằm ở trên giường, nhìn thoáng qua di động mới 5 giờ rạng sáng.

Một màn vừa rồi quả thực chân thật đến đáng sợ, giống như là chuyện kiếp trước lúc hôn mê cô mơ hồ nhìn thấy thật, nhưng vì quá mức hư ảo cho nên ký ức đã lựa chọn phủ đầy bụi lên rồi.

Người quỳ gối bên người cô khẩn cầu cô sống sót là ai, anh nói anh muốn cứu sống cô, vậy anh là Lục Vân Cảnh sao?

Lục Vân Cảnh sẽ mềm yếu quỳ gối trước giường bệnh của cô khẩn cầu cô cần sống sót sao? Anh còn rơi nước mắt vì cô, tưởng tượng một chút khuôn mặt lạnh như băng kia của Lục Vân Cảnh rơi lệ, một người đàn ông cường thế đáng sợ lại có thể khóc vì cô sao?

Trình Vũ trằn trọc làm cách nào cũng không thể ngủ được nữa, cô thay quần áo rời giường, người giúp việc đều đang ngủ, dưới lầu không có một người nào, Trình Vũ trực tiếp đi đến sân sau.

Sắc trời mờ mờ, sân sau mọi vật như bị một tầng bóng tối bao phủ, cỏ dưới chân cô còn ướt sũng, dép đi trong nhà một lúc sau đã lấm tấm hơi nước.

Trình Vũ đi lòng vòng khắp sân sau, trong đầu nghĩ lại cảnh vừa mới mơ. Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời chậm rãi sáng lên cô nhìn thấy từ biệt thự một bóng người cao lớn đi ra, anh đi về phía sân huấn luyện bên kia, mặc dù giờ phút này ánh sáng vẫn không sáng lắm nhưng cô biết người đó là Lục Vân Cảnh.

Lục Vân Cảnh cũng thấy cô, anh dừng bước, nhìn cô qua ánh ban mai, hỏi: "Sớm như vậy em tới nơi này làm gì thế?"

Trình Vũ chậm rãi đi đến gần anh, cô dần dần nhìn thấy rõ mặt anh hơn, sắc mặt vĩnh viễn âm lãnh, ngũ quan thâm thúy giống như điêu khắc, người đàn ông tuần lãng lại lạnh như băng trước mắt là người cô quen thuộc.

Trên người đàn ông mặc áo ngắn tay cùng màu với quần dài, thân thể đĩnh bạt đứng thẳng tắp, lộ ra cánh tay rắn chắc ở bên ngoài chiếc áo khiến cho tay áo đều căng lên, nhìn anh như vậy càng lộ ra một loại cảm giác nghiêm cẩn lãnh nghị.

Cô hơi cúi đầu không dám đối diện anh, chỉ là cô cúi đầu thì tầm mắt vừa lúc dừng ở đai lưng của anh, chỗ đó buộc một dây lưng màu đen, thủ công thật hoàn mỹ, áo ngắn tay cắm hỗn độn ngay trên dây lưng, vừa vặn lộ ra nút thắt dây lưng.

Cô nhìn chằm chằm dây lưng trên góc áo, cắn cắn môi, vươn tay nắm lấy, lại không dám nắm quá nhiều, chỉ kéo góc áo một chút, sau đó dùng ngón tay nắm chặt.

Lục Vân Cảnh nhìn động tác đó của cô, anh không biết cô muốn làm gì nhưng anh cũng không hỏi.