Chương 30:

“Nga?” Hân Dao rất hứng thú, hưng phấn hỏi cô:

“ Không giống thế nào?”

Trình Vũ nghĩ tới cảnh Lục Vân Cảnh đưa hoa, ánh mắt có chút xa xưa, cười nói:

“Cảm giác anh ấy cũng không tồi, rất kiên nhẫn trợ giúp tớ, lại còn mua hoa tặng tớ.” Nói đến chỗ này cô vẫn như cũ cảm thấy mơ hồ:

“ Các cậu nói thần kỳ không, Lục Vân Cảnh lại mua hoa tặng phụ nữ.”

Văn Hi kiểu như là bị dọa, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Trình Vũ nói:

“ Cậu đừng nói là cậu say nắng Lục Vân Cảnh!

Lúc trước không phải cậu còn nói rất sợ hắn, đời này chỉ muốn cách xa, còn nói mặt ngoài các cậu là phu thê, hắn sẽ không thích cậu cậu cũng không thích hắn sao, thậm chí cậu còn nói hy vọng sẽ cùng hắn xa lạ cả đời là tốt nhất à.”

Trình Vũ nhướng mày:

“Tớ nói lời này à?”

Văn Hi cốc đầu cô, bất mãn nói:

“ Lúc mới vừa kết hôn ấy, tớ cùng Hân Dao đi thăm cậu, chính cậu nói thế, mới có bao lâu mà cậu đã quên á?”

Chuyện lúc kết hôn với cô mà nói đã cách cả đời, nào còn nhớ rõ chứ?

Trình Vũ không quay đầu nhìn Hân Dao, hỏi:

“Hân Dao cậu cảm thấy thế nào?”

Khác với Văn Hi, Hân Dao nắm tay cô, nghiêm túc nói:

“Trình Vũ, cậu không cần phải xem cái nhìn của người khác, chỉ cần cậu nghe theo tâm mình là được, thân làm bằng hữu mặc kệ cậu lựa chọn thế nào tớ đều vĩnh viễn đứng bên cậu.”

Trình Vũ nghe trong lòng ấm áp, gật đầu, lại nói với Văn Hi:

“Nhìn thấy không, đây mới thật sự là bằng hữu nè!”

Văn Hi trợn trắng mắt.

Ba người nói chuyện trong chốc lát Văn Hi liền đề nghị đi uống rượu, Trình Vũ nghĩ đi thư giãn một chút cũng được, thế là họ kéo nhau đi. Bởi vì còn sớm nên ba người họ đi ăn cơm chiều, ăn xong mới đi uống rượu.

Quán rượu là Văn Hi đề cử, cậu ấy nói trong quán có một tiểu ca hát hay tuy rằng Văn Hi thường tùy tiện kiểu nam tính nhưng thật ra cô ấy vẫn là thẳng nữ.

Mấy người họ hạy xe đến bãi đỗ xe, mới vừa xuống xe liền nghe phía sau vang lên tiếng gầm rú, trong chớp mắt có mấy chiếc xe thể thao dừng lại cách họ không xa.

Đầu tiên là một chiếc xe đáng chú ý màu đỏ, trên xe còn truyền tiếng nhạc hiphop, thấy cửa xe mở ra, người xuống là một nam nhân tóc đỏ. Cái chỏm tóc cuộn trên đỉnh đầu quả thực giống ngọn lửa, toát lên phong cách không thể không thấy nó tồn tại. Trên người hắn mặc một áo ngắn tay rộng thùng thình, cổ còn treo một bộ xương khô trang trí, phía dưới là một quần jean tụt, lại thêm một đôi giày trắng chơi bóng phối với âm nhạc trên xe thật hợp thời.

Bất quá phong cách ăn mặc không hợp lắm với gương mặt vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ đến quá phận, đặc biệt là đôi mắt mị nhãn càng làm cho gương mặt quá trắng, nhìn giống người mất máu quá nhiều, tương tự quỷ hút máu trên phim.

Hai chiếc siêu xe phía sau cũng có hai nam nhân, trong đó có một người cạo đầu trọc, trên tai còn đánh khuyên, thời tiết nóng còn khoác đồ da, phía dưới lại mặc một cái quần đùi.

Người còn lại mặc đồ khá bình thường áo sơ mi quần tây. Đương nhiên, ba người đứng chung, hai người kia quá độc đáo hắn không đặc biệt một chút cũng không được, quần áo không phối hợp vậy hắn liền phá tóc. Một đầu tóc đen lại cố tình cắt bờm ngựa, hai bên cạo hết chỉ để lại đỉnh tóc thật dài, hất hết qua một bên phong cách phiêu dật.

Văn Hi nhìn mấy người họ nhíu mày, khó chịu nói:

“ Sao mấy kẻ này cũng tới đây?”

Trình Vũ cũng rất khó hiểu.

Thiệt là, tuy rằng không tính nhận, nhưng cô biết hết mấy người họ, hơn nữa còn học chung ba năm cao trung.

Người như quỷ hút máu cắm tay vào túi, mắt nhìn thẳng giống như không thấy các cô, khuôn mặt thiếu điều viết luôn “Lão tử khinh bỉ các cô ” trên đó.

Lúc sau Văn Hi bĩu môi nói:

“Tên hỗn đản Tạ Bác Nghệ sao vẫn giữ cái đức hạnh đó nhỉ?”

Trình Vũ cũng không để ý, cô cũng không tính trêu chọc mấy người đó, nên đứng chờ bọn họ đi vào trước các cô lại vào sau.

Tạ Bác Nghệ đi vào tên đầu trọc áo da cũng theo đến cửa thang máy, đột nhiên hắn ngừng một chút, Trình Vũ cảm thấy Hân Dao run, theo bản năng cô cầm tay cô ấy, phát hiện tay cô ấy lạnh đến đáng sợ.

Trình Vũ âm trầm cầm chặt tay nàng cô ấy, mặt cảnh giác nhìn tên đầu trọc.

Tên đầu trọc nhai kẹo cao su nhìn Hân Dao, hắn ta đối diện cô ấy, không hảo ý cười, âm dương quái khí nói:

“Nhìn thấy tôi ở chỗ này, cô còn không chạy nhanh trốn? Chẳng lẽ không sợ tôi lại cưỡиɠ ɠiαи cô à?”

Hân Dao càng cúi thấp đầu, không dám nhìn hắn ta, thân thể cô ấy cũng run hơn.

Trình Vũ giận đang muốn phát tát, không ngờ Văn Hi lại nói trước:

“Dịch Minh Kiệt đừng có quá đáng!”

Dịch Minh Kiệt híp mắt đứng thẳng lên, ánh mắt trào phúng nhìn Văn Hi một cái, khinh miệt cười nhạo nói: “Thật là đồ ngu xuẩn!”

“ Cậu!” Văn Hi rõ ràng bị chọc giận, tiến lên một bước mắt thấy cô ấy sắp động thủ, Trình Vũ giữ chặt tay cô, không e dè nói: “Không cần chấp nhặt chi.”

Dịch Minh Kiệt nhìn Trình Vũ vẫn biểu tình khinh miệt:

“ Cô cũng không tốt hơn bao nhiêu.”

Dứt lời hắn khẽ hừ nhẹ, đắc ý cười, tùy tiện đi vào thang máy.

Dịch Minh Kiệt đi vào, nam nhân bờm ngựa cũng đi lên trước, vẻ mặt hòa khí cười nói:

“Mọi người đều là bạn học căng vậy làm gì?”

Văn Hi lạnh lùng nhìn hắn một cái, không chút khách khí ném tới một câu: “Lăn.”

Nam nhân đó tỏ vẻ tốt tính, sờ sờ mũi lắc mình vào thang máy.

Đợi mấy người đó lên thang máy Văn Hi mới nói:

“Thật là bức bối, ở chỗ này cũng gặp mấy kẻ tâm thần.”