Chương 38:

Khi Trình Vũ chuẩn bị lên xe rời đi, thì đột nhiên có tiếng gọi cô lại.

“Trình Vũ!” Chất giọng chỉ thuộc về Lục Vân Cảnh.

Trình Vũ quay đầu nhìn lại, thấy Lục Vân Cảnh đang đi tới, hắn đã ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi bên trong tây trang, dáng vẻ càng thêm đĩnh đạc uy nghiêm.

Hắn đi đến trước mặt Trình Vũ , hỏi: “Cô tới tìm tôi có việc?”

Trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, liền cúi đầu nói:

“Không có việc gì, chỉ là tôi hỗ trợ đưa văn kiện tới thôi.”

Hắn không nói chuyện, Trình Vũ cũng không có gì để nói: “Không có chuyện gì vậy tôi đi trước.”

Không ngờ mới xoay người đã nghe được Lục Vân Cảnh trầm giọng nói: “Chậm đã!”

Trình Vũ ngoan ngoãn dừng bước, hỏi hắn: “Lục tiên sinh còn có gì phân phó?”

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng ở trên người cô:

“Sắc mặt cô không tốt lắm, không thoải mái ở đâu?”

Hắn không hỏi thì thôi, hỏi như vậy làm cô liền nghĩ đến nữ nhân kia, cô tự giễu bản thân cười nói:

“Có mỹ nhân làm bạn ở bên cạnh, Lục tiên sinh cần gì phải quan tâm tôi?”

Trình Vũ cũng không biết vì sao nói thế, tự mình nghe còn cảm thấy chua lè keke, mối quan hệ với Lục Vân Cảnh như vậy, mà còn ăn giấm thật sự là quá kỳ quái. Cứ nhớ tới Lục Vân Cảnh ở bên ngoài có nữ nhân khác bụng cô lại đầy hỏa khí, rõ ràng…… Rõ ràng không lâu trước đó hắn còn nghe lời cô mà mua hoa, rõ ràng thời điểm cô ngủ trên xe hắn còn đem áo khoác đắp cho cô, thậm chí cố ý dùng tư thế muốn ôm tới gần cô, mới chỉ chớp mắt……

Trình Vũ nắm chặt tay khắc chế lửa giận lại nói:

“Tôi nghe nói Lục tiên sinh ở bên ngoài có rất nhiều phụ nữ. Kỳ thật cũng không có gì, tuy rằng Lục tiên sinh là chồng tôi, nhưng là chúng ta cũng chỉ là kết hôn hình thức, mạnh ai nấy chơi, Lục tiên sinh có bao nhiêu nữ nhân tôi cũng không có tư cách hỏi đến. Chỉ là nếu Lục tiên sinh có thể ở bên ngoài nuôi nhân tình, thì tôi cũng có thể tìm nam nhân khác chẳng phải sao?” Trình Vũ nhướng mày nhìn hắn, cười khẽ.

Cũng không biết có phải ảo giác không, mà cô phát hiện sắc mặt Lục Vân Cảnh tựa hồ âm trầm hơn rất nhiều, đáy mắt có chút nguy hiểm hiện lên.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, lạnh nhạt nói: “Tôi không có nữ nhân khác.”

“……” Trình Vũ giương khóe miệng, ngay sau đó lại trào phúng:

“Vừa mới rồi rõ ràng tôi nhìn thấy có nữ nhân từ văn phòng anh đi ra, sau đó……”

Còn không nói xong đã nghe Lục Vân Cảnh lạnh giọng đánh gãy:

“ Đó là trung y, tới châm cứu.”

“……” Trình Vũ sửng sốt một chút, “Châm…… Châm cứu?”

Châm cứu hình như phải cởϊ qυầи áo……

Đệc**** nó, xấu hổ quá……

“Cho nên……” Ngữ khí hắn càng thêm nguy hiểm: “ Cô tính ra bên ngoài tìm nam nhân?”

Trình Vũ bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng xua tay, “Không…… Không có, anh…… Anh đừng hiểu lầm.”

Đại khái là bởi vì nghe Lục Vân Cảnh nói nữ nhân kia chỉ là Châm Cứu Sư cho nên cô chột dạ không khỏi lắp bắp, chính vì nói lắp nên người nghe lại có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này kkk.

Rõ ràng Lục Vân Cảnh càng thêm âm lãnh rồi.

Trình Vũ đỏ bừng cả mặt, tay chân không biết đặt đâu, mà Lục Vân Cảnh nhìn cứ như có thể hiểu hết cô mới thêm xấu hổ, hiện giờ ở trước mặt hắn ngốc thêm một giây cũng là dày vò, Trình Vũ vội nói thêm:

“Lục tiên sinh đừng hiểu lầm, nếu Lục tiên sinh không có…… Không có nữ nhân khác, tôi cũng…… Khẳng định cũng sẽ không đi tìm nam…… Nam nhân, sẽ tôn trọng hôn nhân.”

Nói năng lộn xộn, nói xong lại cảm thấy lắp bắp thực mất mặt, cô cắn chặt răng lại nói:

“Thời điểm không còn sớm tôi về trước.”

Không đợi Lục Vân Cảnh trả lời, cô bỏ chạy lên xe, xe đi thật xa mặt vẫn còn nóng rát.

Vừa mới rồi trào phúng Lục Vân Cảnh có nữ nhân liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra cô ghen tị, huống chi Lục Vân Cảnh khá lão luyện, nam nhân Lục Vân Cảnh này tuy rằng sẽ không chê cười cô, nhưng Trình Vũ vẫn cảm thấy vừa mới rồi thật sự là quá mất mặt.

Mấu chốt là, cô cho rằng mình chính mắt bắt gian, không ngờ cô ta chỉ là Châm Cứu Sư.

Đi khỏi tập đoàn Trường Lâm, Trình Vũ liền trực tiếp đến công ty, ở đó ngây người thật lâu cảm giác xấu hổ mới bớt một ít.

Buổi chiều vẫn tự lái xe về, chạy đến gara cô nhìn thấy có người từ hậu viện đi đến, người nọ mặc áo đen ngắn tay cùng quần dài màu tối, cánh tay có hình xăm lạ. Da hắn màu nâu, khá cao, nhìn qua rất giống người vùng Trung Đông. Trình Vũ chú ý tới hắn vì phía bên má phải chỗ khóe mắt đến bên tai có một vết sẹo dài, khiến mặt hắn thêm vài phần dữ tợn.

Trình Vũ cảm thấy người này quen mặt, tựa hồ cô có gặp qua, cẩn thận nghĩ mới nhớ khi cô ở nước ngoài học, người này đã cứu cô.

Khi đó bởi vì muốn tránh né Trình gia, nên thi đại học xong cô liền đi nước ngoài, chọn một trường học nơi nghèo nhất Châu Âu, trị an cũng tệ. Có một ngày học xong cũng đã khuya, đường về ký túc xá vắng vẻ, cô gặp mấy nam nhân hút ma túy.

Đêm khuya tĩnh lặng không người trên con đường nhỏ, một thiếu nữ gặp phải một đám người xấu căn bản không phải chuyện tốt lành gì, mà Trình Vũ thật ra đã bị những người này theo dõi. Lúc bọn họ sắp làm việc đồϊ ҍạϊ là người nam nhân này xuất hiện cứu cô, đưa cô đến tận ký túc xá, cô vẫn còn nhớ, nam nhân này phi thường lạnh nhạt, toàn bộ lúc đó chả liếc mắt nhìn cô một cái, mặc kệ cô nói gì hắn cũng không nói lời nào, đưa cô về ký túc xá an toàn lúc sau hắn liền rời đi.

Mà từ lúc đó Trình Vũ không hề gặp lại hắn, cũng không gặp đám nam nhân xấu xa đó, tuy rằng nơi đó trị an không tốt nhưng cô sinh sống nhiều năm nữa cũng không có chuyện ngoài ý muốn.

Người này sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Trình Vũ đi theo hắn, chỉ là hắn đi mau quá, cô đuổi tới cửa sau đã không thấy hắn đâu.

Phía cửa sau có bảo vệ tuần tra, Trình Vũ hỏi hắn:

“ Người vừa mới rồi là ai?”

Bảo an lắc đầu nói:

“Tôi cũng không rõ, chỉ biết hắn đồ, phu nhân hỏi hắn làm gì? Có phải hắn va chạm ngài?”

Trình Vũ lắc đầu, không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Thật là kỳ quái mà, người gặp nhiều năm trước ở nước ngoài thế nhưng lại xuất hiện ở nơi này, mà còn tới tặng quà cho Lục Vân Cảnh, hẳn cũng là người của Lục Vân Cảnh.