Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Của Vai Ác Không Dễ Làm

Chương 9: Kiếp Này Cô Muốn Sống Tùy Hứng Và Hạnh Phúc(1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trình Vũ bước và o nhà họ Trình đi thẳng đến sân sau của nhà họ Trình, nơi mẹ nuôi của cô sống. Thật ra, ban đầu mẹ nuôi của cô sống ở tòa nhà chính, nhưng sau khi ba nuô i của cô qua đời không có ai làm chỗ dựa cho bà, bà sống ở chỗ này ít nhiều gì cũng sẽ bị chút ít ấm ức, mẹ nuôi của cô là người không tranh giành không đoạt nên bà dứt khoát trực tiếp đến ở sân sau.

Nơi mẹ nuôi cô ở là một tòa nhà nhỏ hai tầng, tuy không thể so với tòa nhà chính nhưng trong đó có đầy đủ mọi thứ, một mình mẹ nuôi sống cũng đủ rồi.

Cửa cũng không khóa, sau khi Trình Vũ đi vào thì trực tiếp lên tầng hai, mẹ nuôi của cô cũng không có trong phòng, Trình Vũ lại đi phòng làm việc, Trình Vũ vừa bước tới cửa liền nhìn thấy mẹ nuôi đang vẽ tranh bên trong.

Mẹ nuôi của cô có một cái tên rất đẹp, tên gọi là Lâm Giai Nhân, người bà cũng như tên, bà xác thực là một giai nhân dịu dàng hào phóng khuynh thành. Cho dù bà đã lớn tuổi, dung nhan bị năm tháng ăn mòn, thế nhưng trên người bà vẫn có khí chất lắng mà một người thường không cách nào có được. Bà là một họa sĩ khi còn nhỏ, kỹ thuật vẽ tranh củaTrình Vũ cũng là do bà một tay dạy bảo.

Lâm Giai Nhân nghe thấy động tĩnh, bà vô ý thức quay đầu nhìn sang, sau khi nhìn thấy Trình Vũ đứng ở cửa, bà có vẻ sững sờ, sau đó bà mới phản ứng lại, một nụ cười dịu dàng và yêu thương lập tức hiện lên giữa lông mày của bà, bà vội vàng đặt cọ xuống và đi về phía cô, trong giọng nói lộ ra khó dấu kinh hỉ, "Bảo Bảo, tại sao con lại tới đây?"

Bảo Bảo là nhũ danh của Trình Vũ, từ nhỏ cha mẹ nuôi đã gọi cô như vậy.

Lâm Giai Nhân lộ ra có chút kích động, bà đi đến trước mặt Trình Vũ, nhịn không được muốn nắm lấy tay của cô, nhưng chỉ khi duỗi tay bà mới nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, vội vàng dừng lại hỏi cô: "Con đã ăn cơm chưa?"

Trình Vũ nhìn thấy hành động của mẹ nuôi trong mắt, trong lòng nói không nên lời khổ sở.

Trước khi mười tám tuổi quan hệ của cô và ba mẹ nuôi rất thân mật, nhưng từ bữa tiệc sinh nhật lần thứ 18, cô lại cố tình xa lánh cha mẹ nuôi, có thể hiểu vì sao mẹ nuôi muốn gần cô mà không dám đến gần.

Sau khi sự việc xảy ra vào năm đó, trong lòng Trình Vũ đối với mọi người trong nhà họ Trình còn có oán hận, kể cả ba mẹ nuôi của cô. Chỉ là về sau trải qua kinh nghiệm nhiều cô mới dần hiểu rằng trước đây mình ngu dốt, không hiểu chuyện như thế nào, mặc dù cha mẹ nuôi yêu thương cô chỉ là vì cảm tình ký thác, mặc dù cô chỉ là con nuôi của họ, nhưng từ nhỏ đến lớn bọn họ cũng rất thương yêu cô, hơn nữa về sau được nhìn thấy sự thờ ơ của bố mẹ đẻ, cô càng ngày càng cảm thấy mình thật ngu ngốc và nực cười khi cố tình xa lánh ba mẹ nuôi.

Chẳng qua là khi nàng muốn muốn hảo hảo hiếu kính bọn họ lúc sau đã không còn kịp rồi, ba nuôi của cô đã mất, mà mẹ nuôi của cô không có qua vài năm cũng bởi vì trong nội tâm buồn khổ mà tự sát.

Hiện tại, cô đã trở về mười năm trước, tuy rằng thật đáng tiếc cô không thể báo hiếu được với ba nuôi, nhưng mẹ nuôi của cô vẫn còn, cô vẫn có cơ hội báo đáp công ơn dưỡng dục của bà.

Trình Vũ hít sâu một hơi, tự nhiên lại thân mật giữ chặt tay mẹ nuôi của cô nói: "Con ăn cơm xong rồi, con đến đây xem mẹ. Mẹ có khỏe không? Có người bắt nạt mẹ hay không?"

Thân thể Lâm Giai Nhân cứng đờ, hiển nhiên cũng không ngờ tới Trình Vũ sẽ chủ động thân cận đến gần bà, nhưng nhìn ra được bà thật vui vẻ, sắc mặt tươi đẹp cũng sáng hơn.

"Con đừng lo lắng cho mẹ, mẹ sống rất tốt, con chỉ cần sống thật tốt là được." Lâm Giai Nhân nắm tay cô đi xuống lầ, vừa đi vừa nói: "Trước kia con bận rộn cũng không có nhiều thời gian nói chuyện với mẹ, con và Lục Vân Cảnh trôi qua như thế nào? Cậu ấy có đối xử tốt với con không?"

Trình Vũ cười nói: "Anh ấy đối xử với con rất tốt."

Lâm Giai Nhân lôi kéo cô đến phòng khách dưới lầu ngồi xuống, lại lời nói thấm thía: "Mặc dù con lựa chọn kết hôn cùng cậu ấy thì đừng có luôn làm việc bận rộn như vậy, con nên dành nhiều thời gian chăm sóc cho hôn nhân của mình."

Trước kia mỗi lần Lâm Giai Nhân gọi điện thoại cho cô, cô đều dùng công việc bận rộn để từ chối, trên thực tế công việc của cô cũng không bận rộn nhiều như vậy, bận rộn cũng không quá đáng đến mức là tìm việc làm cho mình, cô chỉ mượn cớ này để trốn tránh, trốn tránh nhà họ Trình, trốn tránh Lục Vân cảnh, trốn tránh chính cả bản thân cô.

"Đúng rồi, sao hôm nay con lại có thời gian rảnh tới đây? Hôm nay cũng không phải ngày nghỉ." Lâm Giai Nhân lại hỏi.

Trình Vũ nói: "Con đang có ý định từ chức, con muốn tiếp nhận công ty của ba."

Lâm Giai Nhân dường như có chút khϊếp sợ, sau nửa ngày mới nói: "Con.. Nghĩ kỹ chưa?"

Trình Vũ gật đầu, Lâm Giai Nhân lập tức trầm tĩnh lại, lộ ra rất vui vẻ, "Con có thể nghĩ thông suốt như vậy thì không có chuyện gì có thể tốt hơn rồi, ba của con cũng sẽ rất vui vẻ nếu biết điều đó."

Trên thực tế ba nuôi của Trình Vũ rất hi vọng cô sẽ trở thành người nối nghiệp kế tiếp nhiệm của nhà họ Trình đấy. Nhưng sau bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của Trình Vũ, ba nuôi của cô đã từ chức nhiều vị trí khác nhau liên quan đến nhà họ Trình. Sau đó ông ở bên ngoài mở nhà hàng của mình, bởi vì ông rất có đầu óc kinh doanh nên nhà hàng phát triển được vài năm thì đà phát triển không tồi, nhiều chuỗi cửa hàng đã mở ra..

Sau khi ba nuôi cô rời đi, nhà hàng ban đầu được dành cho cô, nhưng cô không có ý định điều hành nó và để một người quản lý chuyên nghiệp thay mặt mình quản lý.

Khi đó tính tình bướng bỉnh của cô không muốn dính dáng gì đến nhà họ Trịnh nữa, cũng không muốn đòi hỏi gì của nhà họ Trịnh, mãi nhiều năm về sau cô mới từ từ hiểu được sự khổ tâm của ba nuôi cô.

Ba nuôi của cô thoát ly khỏi nhà họ Trình đi mở nhà hàng bên ngoài mệt chết mệt sống làm việc, tất cả đều là vì cô. Bởi vì ông biết rõ, ông cụ Trình ở trước mặt mọi người nói rõ thân phận của cô, tự nhiên là không muốn để cho Trình Vũ tiếp quản công việc kinh doanh sản nghiệp của Nhà họ Trình, ba nuôi của cô muốn cho cô một lối thoát, tự nhiên muốn đi ra ngoài dốc sức làm.

Cẩn thận ngẫm lại thật kỹ, kiếp trước những năm kia co cũng không biết đang làm gì, giống như đã đối với sinh hoạt chết lặng, cứ đần độn u mê sống như vậy. Nếu như cô có thể suy nghĩ nhiều nghiên cứu để tâm hơn một chút, có lẽ cô sẽ không để lại nhiều tiếc nuối như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »