Chương 2

Minh Thế Ẩn đem bàn cờ mua về phóng vào ngọc bội của chính mình biến thành bàn cờ nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, sau đó liền cúi người cẩn thận đeo vào cổ Dịch Tinh. "Từ nay về sau ngọc bội và bàn cờ này là tín vật mà vi sư tặng Tinh Nhi, con mang theo trước, sau này nếu gặp thứ tốt hơn vi sư lại đổi cho con."

Dịch Tinh vẻ mặt khó xử: "Nhưng mà...... ngọc bội này là vật tùy thân của sư phụ, huống hồ chúng nó hóa như vậy nhỏ, thời điểm đồ nhi muốn chơi cờ thì dùng như thế nào?"

Khóe miệng Minh Thế Ẩn giương lên, nói: "Vậy con gọi ta một tiếng sư phụ, gọi ngọt chút, ta liền chỉ con thuật pháp biến hoá lớn nhỏ này."

Nghe vậy, Dịch Tinh cúi đầu nhỏ giọng gọi câu sư phụ.

Minh Thế Ẩn lắc đầu, bỗng nhiên thu tươi cười, nói: "Tinh Nhi có biết trên đời này có một loại hoa tên là "Nguyệt Quang" không?"

Dịch Tinh không rõ nguyên do túm lấy góc áo sư phụ nhà mình, qua hồi lâu mới thấp giọng nói: "Nguyệt Quang........đệ tử chỉ nghe qua tên hoa, cũng không biết trong đó có ngụ ý gì."

"Sau này con sẽ rõ, Tinh Nhi nhất định phải nhớ kỹ, thuật pháp biến hoá quân cờ mật ngữ chính là tên loài hoa này, từ nay về sau ngàn vạn không thể quên."

Thấy đồ đệ của mình chơi cũng đã mệt, Minh Thế Ẩn chậm rãi dẫn cậu trở về.

Kể rừ khi mua bàn cờ Dịch Tinh có thể nói là yêu thích không buông tay, đôi khi Minh Thế Ẩn tranh thủ thời tiết tốt dựa vào chiếc bàn vuông dưới tán hoa mẫu đơn nghỉ ngơi một lúc, kết quả vừa mở mắt liền nhìn thấy dáng người nho nhỏ nằm trên đùi mình ngủ trong tay cầm quân cờ, hắn không muốn quấy rầy, liền kiên nhẫn chờ người nọ tỉnh lại, cuối cùng thường thường là hai chân chính mình tê dại, sau đó tiểu đồ đệ còn vẻ mặt vô tội xoa đôi mắt hỏi hắn: "Sư phụ, thân thể không khoẻ sao?"

Mà hắn lại có chút lãnh đạm, vừa nói vừa cười nói: "Sư phụ gần nhất gặp phải một ít chuyện vui vẻ."

Nói đến đây, Dịch Tinh chợt nhớ ra mấy ngày nay khách khứa trong viện hình như tăng lên không ít, trước kia phần lớn những người đến bái kiến

sư phụ đều là người tới xin quẻ hỏi mệnh, hỏi xong liền đi, nhưng ngày gần đây người đến đa số là quan to phú quý, cũng không hỏi quẻ, vừa tới liền muốn cùng sư phụ uống trà, thậm chí có khi ngồi cả nửa canh giờ, kể từ đó sư phụ liền ít đi rất nhiều thời gian luyện cờ cùng cậu.

Không biết vì sao, nhìn những rương hộp không ngừng ra vào viện này, trong lòng Dịch Tinh lo lắng không hiểu nổi. Nhưng mỗi lần thừa kịp dịp hỏi sư phụ đều cười tới phong khinh vân đạm.

"Có vi sư ở đây, Tinh Nhi không cần suy nghĩ những thứ này."

Một ngày nọ, cậu ôm bàn cờ huyền tử muốn tới tìm sư phụ đánh cờ, lại thấy trong viện có khách nhân tới, cẩm y hoa thường khí vũ phi phàm, phía sau còn đi theo hai gã bộ dáng tướng sĩ.

Người nọ vừa thấy Minh Thế Ẩn liền cung cung kính kính vái chào.

"Nghe nói Trường An có thế năng đủ biết thiên mệnh tính sinh tử phương sĩ, kẻ hèn bất tài, muốn làm phiền tiên sinh vì ta đoán một quẻ."

Minh Thế Ẩn mỉm cười cầm lấy quân cờ trong tay Dịch Tinh, kéo cậu đến bên cạnh mình, sau đó nhàn nhạt nói: "Công tử muốn tính cái gì?"

"Con đường làm quan."

"Hừ............" Minh Thế Ẩn cười nhạo một tiếng, "Con đường làm quan của công một thuật sĩ giang hồ như ta há có thể tính rõ ràng."

Người nọ cũng không giận, kiên nhẫn chờ Minh Thế Ẩn sửa sang lại y phục cho đồ nhi. Sau đó ánh mắt thưởng thức nói: "Nói vậy vị thiếu niên nhỏ này chính là thiên tài đánh cờ được phương sĩ sủng ái trong lời đồn, hôm nay vừa thấy quả thật là sinh một bộ tiên nhan."

Minh Thế Ẩn cười, cố ý đem Dịch Tinh rời ra. Dịch Tinh đành phải ôm quân cờ tự mình ngồi ở nơi xa dưới cây hoa đào xem sư phụ cùng người nọ nói chuyện.

Cây đào này là năm đó sư phụ cứu chính mình khi mới trồng, hiện giờ nó đã cao nhất nở hoa rực rỡ nhất trong viện.

Thấy sư phụ cùng người nọ nói chuyện chậm chạp chưa xong, cậu dứt khoát liền ỷ ở dưới tàng cây ngủ thϊếp đi.

Sau khi Minh Thế Ẩn nhìn thấy thiếu niên nhỏ ngủ say tức thì liền tùy tiện tìm cái cớ kết thúc cuộc trò chuyện trước mắt.

Hắn mới đưa bàn tay đến bên tai Dịch Tinh, bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi tới đem người nọ đánh thức, hắn đành phải ngoài cười nhưng trong không cười mà thi triển thuật pháp đem kia làn gió kia nháy mắt chụp tán.

Dịch Tinh thấy sư phụ đứng ở trước mắt, xoa đôi mắt còn chút mơ hồ nói: "Sư phụ, con đói bụng........"

Minh Thế Ẩn cúi người đem hắn nâng dậy. "Vi sư làm tố ngư con thích ăn nhất?"

"Vâng"

"Đúng rồi, sư phụ, người đó là ai, tại sao cùng người nói chuyện lâu như vậy?"

Minh Thế Ẩn đem tay phóng tới trên đầu nho nhỏ của cậu, cười nói:

"Tinh Nhi, Trường An thành này...thời tiết sắp thay đổi rồi."