Chương 178: Trận đấu thứ nhất



Những người khác cũng quay đầu lại nhìn về phía nam tử gầy yếu.

Đặt cược?

Lâm Huyền cười, người làm ăn thật sự là ở khắp mọi nơi.

Hắn liếc nhìn lên võ đài, phát hiện có không ít người ăn mặc giống nam tử gầy yếu này.

Lăng Phong lấy ra một trăm nguyên thạch hạ phẩm từ trong nguyên giới, ném vào mũ trong tay nam tử.

"Đặt Quan Tử Ngạo của Càn Châu."

Chuyện kỳ lạ xảy ra, nguyên thạch vừa rơi vào mũ liền biến mất vô tung vô ảnh.

Lâm Huyền trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục.

"Cái mũ này vậy mà lại là một pháp bảo cùng loại với nguyên giới!"

Pháp bảo có thể chứa đựng đồ vật, bình thường giá cả đều tương đối đắt đỏ, trên khán đài nhiều người thu phí đặt cược như vậy, thế lực sau lưng nhất định không đơn giản.

Lăng Phong giải thích nói.

"Bọn hắn là người của Võ Thánh Lâu, cực kỳ có uy tín, có thể yên tâm đặt cược."

Béo Hổ thích nhất đánh bạc, nhưng hắn lại có chút do dự.

"Tỉ lệ cược thế nào?"

Nếu là đánh bạc, đương nhiên phải có tỉ lệ đặt cược, để người đặt cược phán đoán rủi ro.

Nhưng Võ Thánh Lâu thu tiền cược thì ngay cả tỉ lệ đặt cược đều không cung cấp, như vậy làm sao đặt cược được?

Nam nhân cầm mũ giải thích nói.

"Song phương đối chiến trong đấu võ Liên Châu đều là lâm thời tuyển ra, không cách nào tính toán trước tỉ lệ đặt cược."

"Võ Thánh Lâu bọn ta sẽ đem nguyên thạch nhận được trước tỷ thí, khấu trừ năm phần trăm chi phí nhà cái, sau đó tính toán tỉ lệ đặt cược, tỉ thí kết thúc lập tức hoàn trả."

"Danh dự của Võ Thánh Lâu, các vị chắc hẳn đều có thể tin được."

Lâm Huyền đã từng đến Võ Thánh Lâu, mặc dù vẫn không biết người sau màn là ai, nhưng nhiều người yên tâm đặt cược như vậy, chắc là không có vấn đề gì.

Hắn lấy ra mười nguyên thạch từ trong nguyên giới đưa qua.

Béo Hổ cười nói.

"Lâm Huyền, ngươi chừng nào thì nhỏ mọn như vậy, mới mười cái nguyên thạch, có cần Béo gia cho ngươi mượn chút không?"

Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy Dịch Thiên Vũ tức giận nói.

"Ngươi lau mắt mà nhìn lại xem."

Béo Hổ kỳ quái nhìn về phía nguyên thạch trong tay Lâm Huyền, sau đó đột nhiên mở to hai mắt.

Nguyên thạch trong tay Lâm Huyền, gần như trong suốt, có chút nguyên khí tràn ra, vô cùng thuần khiết, cũng cực kì nồng đậm.

Tiếng nói của hắn run rẩy.

"Cái này…đây là… nguyên thạch trung phẩm?"

Cùng là nguyên thạch, nhưng giá trị của nguyên thạch trung phẩm, chênh lệch rất nhiều với nguyên thạch hạ phẩm.

Nguyên khí ẩn chứa bên trong một viên nguyên thạch trung phẩm tương đương với nguyên khí ẩn chứa trong một ngàn viên nguyên thạch hạ phẩm.

Lần này, ngay cả Đỗ Mục trưởng lão cũng kinh ngạc.

Toàn bộ tông môn cũng không có được mấy khối nguyên thạch trung phẩm, Lâm Huyền một lần ra tay tận mười viên, làm cho hắn chấn động.

"Chẳng có lẽ người thần bí sau lưng Lâm Huyền để lại cho hắn?"

Lâm Huyền để mười viên nguyên thạch trung phẩm vào bên trong mũ.

"Ta cược Quan Tử Ngạo thắng."

Vốn dĩ Béo Hổ chuẩn bị móc nguyên thạch, nhìn thấy cảnh này, lại từ bỏ.

Bất kể tỷ lệ đặt cược lớn nhỏ, tất nhiên đều là đặt càng nhiều, kiếm càng nhiều.

Lâm Huyền nhoáng cái đã đặt một vạn nguyên thạch hạ phẩm, hắn cược có mấy trăm, cũng chả có ý nghĩa gì.

Nam tử thu cược rời đi, Lâm Huyền phát hiện một chi tiết, khi tất cả người thu cược trên khán đài hoàn thành nhiệm vụ thì một người trong đó khẽ gật đầu với lôi đài.

Mà sau đó, Đại hoàng tử liền tuyên bố bắt đầu tỷ thí.

"Chẳng lẽ người sau màn của Võ Thánh Lâu chính là Đại hoàng tử?"

Lâm Huyền có chút kinh ngạc, sau đó cười khổ.

"Võ Thánh Lâu mỗi trận giao đấu rút ra năm phần trăm tiền cược, Đại hoàng tử thật đúng là kiếm bộn không lỗ nha!"

Lâm Huyền chỉ cảm thán một câu, lực chú ý liền bị trận chiến trên lôi đài hấp dẫn.

Ngay sau khi Đại hoàng tử tuyên bố bắt đầu tỉ thí, Quan Tử Ngạo cùng Cung Duệ đồng thời ra tay!

Cung Duệ hơi nhún chân giẫm mạnh, thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ ban đầu, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đi tới trước mặt Quan Tử Ngạo.

Lâm Huyền kinh ngạc nói: "Tốc độ thật nhanh!"

Cung Duệ thi triển thân pháp, vô cùng tinh diệu, hắn am hiểu nhất là quyền pháp, tay không binh khí, hành động linh hoạt, tốc độ này, võ giả Tụ Khí Cảnh tầng bảy thông thường, sợ là rất khó để theo kịp.

Lăng Phong ở một bên mở miệng.

"Lần đấu võ trước, Cung Duệ chính là dựa vào một thân pháp này đánh cho một vị sư huynh đến không thể có sức đánh trả!"

Quan Tử Ngạo phát hiện tốc độ của mình, chậm hơn một nhịp so với đối phương, lúc này lập tức thay đổi phương pháp chiến đấu.

Hắn đem đại đao lưỡi rộng, đưa ngang ra trước người, sau đó xoay thân chém một cái!

Tục ngữ đã nói, trăm loại vũ khí, một tấc dài một tấc mạnh, một tấc ngắn một tấc hiểm.

Lực bộc phát của quyền kỹ kinh người, nhưng so với võ giả có binh khí, càng thêm dễ dàng bị thương.

Cung Duệ muốn công kích đến Quan Tử Ngạo, nhất định phải gần sát đến chỗ hắn.

Đao ảnh hiện lên một vòng quanh người Quan Tử Ngạo, hắn có lòng tin mười phần hắn có thể chém tới Cung Duệ.

Nhưng mà sau một khắc, đao trong tay của hắn, dừng lại!

Hắn chỉ cảm thấy hai tay run lên, chuôi đao chấn động đến mức hai tay phát run.

Quan Tử Ngạo bình tĩnh xem xét, chỉ thấy hai tay Cung Duệ nắm lấy lưỡi đao, ép đại đao của hắn phải dừng lại một cách cứng ngắc.

Quan Tử Ngạo mở to hai mắt, con ngươi co lại, đại đao thân rộng trong tay hắn tên là Cuồng Nhận, phẩm chất Huyền cấp tầng tám!

Lưỡi đao của Cuồng Nhận cực kỳ sắc bén, không nói đến thổi tóc qua là tóc đứt, cho dù bày ra ba chồng tinh thiết ở trước mặt hắn, cũng có thể một đao chặt đứt một cách nhẹ nhàng.

Nhưng tại sao Cuồng Nhận chém lên tay Cung Duệ lại không có hiệu quả chút nào?

Vấn đề xuất hiện ở chỗ bao tay của Cung Duệ!

Quan Tử Ngạo bình tĩnh xem xét bao tay của Cung Duệ, da đã bị Cuồng Nhận chém rách.

Mà ở dưới vết rách là những sợi to kim sắc chằng chịt.

"Triền kim!"

Triền kim, là một loại kim chúc mềm mại nhưng lại cứng cỏi, thích hợp để chế tác bao tay và pháp bảo phòng ngự nhất.

Binh khí bình thường đừng hòng có thể chặt đứt được triền kim!

Cung Duệ bỗng nhiên chợt quát một tiếng, lực tay tăng vọt, hắn nắm lấy thân đao Cuồng Nhận, giơ Quan Tử Ngạo lên!

"Bay đi cho ta!"

Quan Tử Ngạo bị Cung Duệ ném bay ra xa mấy chục thước, nặng nề rơi trên lôi đài.

Bên trên khán đài bộc phát ra những âm thanh ủng hộ đinh tai nhức óc.

Cung Duệ dường như rất hưởng thụ tiếng reo hò này, hắn giơ hai tay lên, nghênh đón lớn tiếng hoan hô.

Sau đó, hắn phát động thân pháp lần nữa, nhanh như thiểm điện đi tới trước người Quan Tử Ngạo.

Lúc này Quan Tử Ngạo vừa mới đứng dậy, lập tức đối mặt với công kích cuồng phong bạo vũ.

Trong lúc nhất thời, hắn chỉ có thể đưa lưỡi đao của Cuồng Nhận ra ngang trước người, gắt gao chống cự.

Trên mặt Đỗ Mục trưởng lão lộ ra thần sắc lo lắng, cứ theo đà này, trận đầu tỷ thí, chỉ sợ là bọn hắn sẽ thua.

Lâm Huyền bình tĩnh nói.

"Đỗ trưởng lão, không nên gấp gáp, Quan Tử Ngạo không có kém như vậy."

Hắn đã từng cùng Quan Tử Ngạo kề vai chiến đấu, thực lực của Quan Tử Ngạo, không chỉ có thế.

Đúng như Lâm Huyền nghĩ, Quan Tử Ngạo đang tìm kiếm cơ hội.

Ngay sau khi Cung Duệ đánh xong liên kích, Quan Tử Ngạo bạo phát.

Thừa dịp Cung Duệ cơ hội lấy hơi, hắn một đao chém về phía đầu Cung Duệ.

"Cái gì?"

Cung Duệ kinh hãi, hắn vốn cho rằng Quan Tử Ngạo ăn nhiều quyền của mình như vậy thì đã bị nội thương không nhẹ, không còn lực phản kích nữa.

Ai có thể nghĩ, khí thế của Quan Tử Ngạo, tựa hồ cũng không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

Cũng may Cung Duệ vẫn còn lưu lại một phần khí lực, lập tức lui lại, lưỡi đao Cuồng Nhận không có chém trúng hắn.

Nhưng mà Quan Tử Ngạo cũng không có từ bỏ, Cuồng Nhận trong tay hắn vẫn chém xuống như cũ.

Khác biệt chính là, nguyên khí trong cơ thể hắn, điên cuồng chui vào cuống lưỡi đao, tuôn ra từ bên trong lưỡi đao, hóa thành đao khí sắc bén.

"Cuồng phong trảm!"