chương 100.Chương 101. Chưa bao giờ thấy ai như ngươi (1) Các võ giả đều tự thảo luận, khán giả thì cổ vũ cho Lâu Thành, bọn họ bộ

phận là xem Lâu Thành hôm qua thi đấu, bởi tiếc hận mà thích, bộ phận là lão Trịnh loại người ủng hộ Lâu Thành một đường đi tới tích lũy này, bộ

phận lớn hơn nữa là kẻ mua Lâu Thành thắng.

Trên lôi đài, Đường Việt nhìn Lâu Thành, lộ ra một tia cười khổ nói:

“Tôi xem trận đấu của cậu ngày hôm qua, cảm thấy mình hoàn toàn bị loại đấu pháp đó khắc chết, thật sự là bi ai, nhưng đã đứng ở nơi này, thì không thể dễ dàng nhận thua, tôi đã làm một ít điều chỉnh cùng thay đổi, hy vọng có thể hữu dụng.”

Hắn nhìn như thản nhiên, như nói ra tính toán của bản thân, nhưng Lâu Thành cũng phán đoán không chuẩn hắn có phải cố ý lấy điều này nhiễu loạn kế hoạch định sẵn của mình, do đó tìm kiếm được cơ hội hay không.

Nhìn vị đối thủ tỏ ra mập mạp nặng nề này, Lâu Thành bề ngoài không thấy gợn sóng, trầm ổn có thừa cười nói:

“Mỗi người đều có đặc điểm của mình, thích hợp Vương Diệp chưa chắc hoàn toàn thích hợp đối phó anh, hơn nữa thực lực tổng hợp của tôi cũng không bằng anh, chỉ là sở trường mạnh hơn, sở đoản yếu hơn, lấy sở trường đánh sở đoản của người ta tự nhiên tương đối lợi hại.”

“Đương nhiên, tốc sẽ dốc sức phát huy sở trường, không cho anh cơ hội tìm được nhược điểm.”

Hắn nói không thấy mũi nhọn, lại tự nhiên trào ra tự tin mãnh liệt.

Đây là tự tin đoạn thời gian này từng trận đấu từng lần thắng lợi tích lũy lên, là tự tin cùng chuyên nghiệp cửu phẩm chiến một trận vẫn có thể

sáng tạo ra cơ hội thắng lợi mà sinh ra.

Nhìn Lâu Thành như vậy, khí thế Đường Việt bị bẻ, thế mà có chút hoảng hốt, nhớ lại quá khứ.

Từng có lúc, mình cũng là tự tin như thế.

Từng có lúc, mình dựa vào thân thể này, ở dưới nghiệp dư tam phẩm lấy tư

thái quét ngang toàn bộ đối thủ tăng lên như tên lửa.

Nhưng về sau từng lần thất bại khiến mình dần dần mất đi lòng tin không thể phá vỡ, tuy còn có khát vọng thắng lợi, có tín niệm thắng trận đấu, cũng có tự tin cơ bản, nhưng đã không đủ mãnh liệt, không đủ cứng cỏi.

Mình thường nói cho mình, đây là kết cục tất nhiên của cuộc sống tôi luyện, là cái giá trưởng thành nhất định phải trả, nhưng ở trong lòng mình, vẫn hâm mộ loại bay lên này, hâm mộ loại tự tin này.

Hắn không nói nữa, tựa như muốn từ chỗ mình quá khứ mượn lòng tin, lòng tin thần chắn sát thần phật chắn sát phật.

“Bắt đầu!” Trọng tài vung tay phải.

Lâu Thành đã động, chân đạp Xà Bộ, hướng về Đường Việt áp sát.

Hắn điều chỉnh cơ bắp, để trọng tâm như thủy ngân, ở trong cơ thể lắc lư, khiến người ta không thể phán đoán cuối cùng sẽ nghiêng về bên nào.

Đường Việt hít một hơi thật sâu, trầm hông tọa khố, bày ra tư thế phòng ngự, hai cánh tay vừa dài vừa to triển khai, thực có vài phần bộ dáng tuyển thủ đô vật trong trò chơi Street Fighter.

Trọng tâm lăn một vòng, thân thể Lâu Thành nhất thời đổi hướng, như quỷ

mị bước đến vị trí bên trái lệch về phía sau của Đường Việt, bàn tay phải đánh ra như tia chớp, kình lực ngậm mà không lộ, không mang theo chút tiếng gió.

Đường Việt tựa như chưa phát hiện, vẫn bày tư thế, mắt thấy sắp bị

chưởng Hàn Ý Nhập Cốt của Lâu Thành đánh trúng phần sườn.

Nhưng, từng có một trận chiến kịch liệt với Ngô Thế Thông Lâu Thành lại có trực giác bản năng, lập tức biết đấu pháp sau khi điều chỉnh của Đường Việt là cái gì.

Hắn muốn lấy ưu thế mỡ dày, giỏi chịu đòn, cứng rắn chống đỡ công kích không phải yếu hại của mình, ở khoảnh khắc đánh trúng trực tiếp vồ ngược, dưới loại khoảng cách này, trong loại tỷ thí nhanh như tia chớp này, mình chưa chắc có thể kịp thời dựa vào trọng tâm như thủy ngân hoàn toàn né tránh, chỉ cần hơi vô ý, dính một đòn, xem hai cánh tay đáng sợ cùng hai chân tráng kiện kia, thật sự không dễ dàng chịu nổi!

Linh quang lóe lên, chiếu sáng tâm hải, Lâu Thành nháy mắt nắm bắt được ý tưởng của Đường Việt, rõ tư thế phòng ngự của hắn chính là cạm bẫy.

Trừ yếu hại, hắn căn bản không nghĩ phòng ngự!

Sau khi thua Chu Viễn Ninh, Đường Việt đã không cân nhắc vấn đề vượt qua vòng bảng nữa, mà là nghĩ như thế nào có thể diện rời khỏi lôi đài tiểu Võ Thánh, Vương Diệp quá mức cường đại, không cần nghĩ, vậy thì liều mạng bị thương cũng phải thắng Lâu Thành lần thi đấu này được coi là người mạnh nhất dưới chuyên nghiệp cửu phẩm!

Trong lúc ý niệm chuyển động, Lâu Thành tâm như băng kính, không hoảng hốt không loạn, bàn tay phải kình lực ngậm mà chưa lộ đột nhiên bùng nổ.

BỐP một tiếng vang thanh thúy, cánh tay hắn run lên, bàn tay tựa như đầu rắn bắn lên, bắn về phía mặt Đường Việt, đầu ngón tay hóa thành mỏ nhọn, chọc về phía huyệt Thái Dương, toàn bộ quá trình không có điềm báo trước, ra ngoài dự liệu của người ta, không ít khán giả xem mà theo bản năng siết nắm tay lại.

Hàn Lãnh không chỉ có nhanh chóng không tiếng động, hơn nữa không đâu không có, làm cho người ta khó lòng phòng bị!

“Hàn Ý Nhập Cốt” loại biến hóa này, Lâu Thành trước đây mãi chưa có cơ

hội thi triển, chưa từng thử “dẫn nổ” kình lực ngậm mà chưa phun để thay đổi phương hướng chiêu thức, hôm nay cuối cùng ở dưới đấu pháp cực đoan của Đường Việt có đất dụng võ!

Đầu ngón tay bắn như điện, đến thẳng yếu hại, Đường Việt kinh ngạc lại không hoảng loạn, cánh tay trái nâng lên, chắn phía trước.

Video thi đấu “Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích”, mình từng xem kỹ không biết bao nhiêu, đối với biến hóa tương tự đã thuộc nằm lòng, sẽ không bởi vậy mà luống cuống tay chân, chỉ là không ngờ Lâu Thành ngay từ đầu đã nhìn thấu dụng ý của bản thân.

BỐP!

Đầu ngón tay Lâu Thành chọc trúng cánh tay Đường Việt, lại giống như lún vào một miếng thịt heo béo, mềm nhũn không có sức, chỉ thấy lõm xuống không thấy vết thương.

Cánh tay trái chắn, Đường Việt không đợi nghiêng người, trọng tâm trầm xuống, đá chéo ra chân trái, xé rách không khí, phát ra tiếng gió.

Khoảnh khắc ngắn ngủn này, trước mặt Lâu Thành liền giống như xuất hiện một con voi khổng lồ cuồng bạo, “nó” dùng đá nghiêng kéo lực lượng chỉnh thể, lấy uy thế trên cao hướng xuống chà đạp về phía mình.

Đường Việt chỉ lực một cú đá, đã có lực lượng khi Kim Đào bùng nổ “Pháo Quyền”, không phải Đại Tuyết Băng thêm cọc Điện Hỏa không thể chống đỡ!

Lâu Thành cũng chưa từng nghĩ chống đỡ, miễn cho trọng tâm trầm, không lưu động nữa, mất đi đấu pháp khắc chế đối phương nhất. Hắn điều chỉnh cơ

bắp, mượn được phản lực, trọng tâm rung động, ở lúc Đường Việt đá nghiêng ra liền sải bước lao đến sau lưng gã.

Nếu Đường Việt không trước dùng cánh tay trái ngăn trở một đòn kia nhằm vào huyệt Thái Dương, cú đá nghiêng của gã có cơ hội đá trúng mình!

Một cú đá không trúng, Đường Việt thu hồi chân trái, một lần nữa đứng vững, hoàn toàn mặc kệ Lâu Thành ở ngay phía sau mình, cũng không chủ

động ra chiêu, cứ như vậy bị động chờ đợi, như là bộ khung hình người khi luyện võ.

Khi trọng tâm Lâu Thành không ngừng chớp lên, cánh tay trái bắn ra, nháy mắt căng tới hết cỡ, hóa thành trường thương, điểm về phía cái ót Đường Việt, cho dù hy sinh phát lực trình độ nhất định, vị trí này cũng không phải Đường Việt có thể cứng rắn chống đỡ.

Hết