chương 103.Chương 104. Tỷ lệ cược (2)

Thấy trường hợp trong thời gian ngắn sẽ lâm vào giằng co, Lâu Thành trả

lời tin tức QQ, nói cho Nghiêm Chiêu Kha: “Mình đang xem trận đấu, phát hiện đối mặt Hô Khiếu Bát Hình của Chu Viễn Ninh, mình chỉ dựa vào trọng tâm như thủy ngân du đấu căn bản không đủ xem, phải thay đổi đấu pháp, mang ưu thế khác phát huy ra.”

“Lúc trước cao thủ Thông Tí Quyền còn chưa phát huy như thế nào đã bị

cậu thắng, cái này xem như cậu lần đầu tiên thật sự đối mặt kẻ địch đấu pháp kiểu du đấu, lại là tích lũy kinh nghiệm khó được.” Nghiêm Chiêu Kha

cười trộm nói, dùng lời nói hùng hồn của Lâu Thành cùng Ngô Thế Thông trước khi đấu trêu chọc hắn một câu.

Lúc ấy Lâu Thành nói, người ta sống trên đời, khẳng định sẽ gặp phải kẻ

địch mình không biết mà đối phương biết người biết ta, một trận chiến này sẽ phong phú kinh nghiệm của bản thân.

Không đợi hắn trả lời, Nghiêm Chiêu Kha lại phát ra tin tức: “Mình xem mấy trang web đánh cược, có đặt cược cậu cùng Chu Viễn Ninh, tỷ lệ ăn của cậu là 1 bồi 2, tỷ lệ ăn của anh ta là 1 bồi 1. 5, cái này nói rõ nhân sĩ

chuyên nghiệp thấy được chênh lệch hai người không lớn nha... Cái này...”

Nhân Lâu Thành nói cho cô chuyện thành tín trận đấu, cô hai ngày qua đều tò mò đi chú ý tỷ lệ cược của Lâu Thành, không chỉ có trận đấu đơn, còn có tỷ lệ cược vào top mười sáu, top tám, thậm chí lấy được quán quân, ví dụ như, Lâu Thành lấy được quán quân cuối cùng tỷ lệ cược là 1 bồi 565, nói cách khác, đây là chuyện gần như không có khả năng, nếu hắn thực sáng tạo kỳ tích, cho dù chỉ đặt cược một trăm tệ, cũng có thể thu hoạch năm vạn sáu ngàn năm trăm ( không tính cái khác ).

Đương nhiên, loại trận đấu nhỏ này đặt cược đều ở góc hẻo lánh của trang web, không phải con bạc chuyên nghiệp cùng người cố ý chú ý, người thường căn bản tìm không ra nhìn không thấy.

“Ồ, chênh lệch nhỏ như vậy?” Lâu Thành cũng khá bất ngờ, bằng vào cảm giác của mình, “Con Đường Lôi Đài” Chu Viễn Ninh vẫn hơn mình không ít.

Hắn vừa xem trận đấu vừa chờ Nghiêm Chiêu Kha trả lời, qua một lúc, Nghiêm Chiêu Kha mới nói: “Mình đã xem bình luận, hình như là bởi vì rất nhiều người lo lắng Chu Viễn Ninh ở trong trận đấu với Vương Diệp bị

thương, chờ trận này đánh xong, tỷ lệ cược sẽ có biến hóa.”

“Như vậy à, làm hại trái tim nhỏ của mình đập hỗn loạn thình thịch.” Lâu Thành hài hước trả lời.

Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm bật cười ‘Phốc’: “Cậu càng ngày càng hài hước ~ đúng rồi, vừa rồi mình ở trong diễn đàn lớp chúng mình nói chuyện phiếm, cấp ba, có người nói gặp được một vị thiên tài võ đạo, mười bảy tuổi mới luyện võ, mười chín tuổi đã có chuyên nghiệp cửu phẩm, thật sự là làm người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị, mình liền trả lời, cái này tính là gì? Mình có người bạn, mười tám tuổi mới luyện võ, bốn tháng có thể đánh bại nghiệp dư nhất phẩm, không cần một năm liền có thể lấy được chuyên nghiệp cửu phẩm.”

“Bọn họ không một ai tin cả, nói mình chém gió, nói mình bịa chuyện, nói mình sau khi vào đại học hư đi rồi, không thuần lương đáng yêu nữa, nhưng mình nói thật sự là lời nói thật mà! ( tay Nhĩ Khang ).”

Lâu Thành xem mà trong lòng nở hoa, tiến triển võ đạo của mình bị Nghiêm Chiêu Kha theo bản năng coi là đáng giá khoe ra, thật sự là một chuyện làm người ta dị thường cao hứng, hơn nữa còn vô hình ở lớp cách vách làm màu, quả thực viên mãn lắm rồi!

“Ha ha, nếu không phải chính mình, cậu miêu tả như vậy cho mình, mình cũng không tin, sẽ chỉ hỏi ‘hắn’ có phải có dị năng hay không, có phải có gì đặc thù hay không, ví dụ như Lạt Ma chuyển thế.” Lâu Thành không dấu vết khen chính mình một câu.

Nghiêm Chiêu Kha che miệng cười nói: “Bọn họ trước hết cũng hỏi như vậy, mình nói không có, chỉ là có thiên phú nhập tĩnh, thể lực tương đối biếи ŧɦái, sau đó bọn họ liền nói mình chém gió bịa chuyện... May mà mình chưa nói là Lâu Thành lớp bên cạnh.”

“Chờ ngày nào đó mình để bọn họ kiến thức một chút!” Lâu Thành cười trộm nói, bỗng nhiên hơi động tâm, làm bộ như thuận miệng hỏi ra một vấn đề

thật lâu trước đây đã muốn hỏi, “Cũng chưa ai nói chuyện giúp cậu sao?

Ặc, lớp học các cậu có người từng theo đuổi cậu chứ?”

Nghiêm Chiêu Kha loại nữ hài tử tính cách tốt khí chất tốt bề ngoài cũng tốt này, hẳn là chưa bao giờ thiếu người theo đuổi cùng người thầm mến...

Sau khi phát ra tin tức, tim Lâu Thành đập nhanh hơn mấy nhịp, sợ nhìn thấy tin dữ gì, nhất thời lo được lo mất, ngay cả thi đấu cũng chẳng chú ý nữa.

Mấy chục giây sau, Nghiêm Chiêu Kha trả lời biểu cảm ngây người: “Chị họ

mình đặt cho mình một cái ngoại hiệu.”

Đây là câu trả lời gì? Lâu Thành nghi hoặc hỏi: “Ngoại hiệu gì?”

“Sát thủ bạn học...” Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm ngồi góc tường vẽ

vòng nói, “Mình cũng không muốn, lúc cấp ba, lớp mình thêm lớp khác, đại khái có mười mấy nam sinh từng tỏ tình, từng viết thư tình cho mình đi, bạn học nam tiểu học cấp hai cũng không ít... Cho nên gọi là sát thủ bạn học...”

Phốc, nhiều như vậy! Lâu Thành lần đầu tiên cảm nhận được trình độ được hoan nghênh của Nghiêm Chiêu Kha, sau đó dùng biểu cảm cười trộm trả lời:

“Không dám thổ lộ cùng viết thư tình hẳn là càng nhiều.”

Ví dụ như nói mình ngay lúc đó...

Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm buông tay thở dài: “Mình cũng cơ bản chỉ chơi với nữ hài tử, vẫn là... Ài, hoa đào nát còn không bằng không có...”

Nghe được câu này, Lâu Thành nhất thời buông xuống nửa trái tim, nhưng lại rối rắm mình có tính là phân loại hoa đào nát hay không, dùng biểu cảm xoa xoa đầu nói: “Cái ngoại hiệu kia không cần để ý, cậu vẫn là sinh viên, tiếp xúc tuyệt đại bộ phận khẳng định là bạn học, cũng không phải cậu cố ý.”

Mình cũng là bạn học...

“Đúng vậy đúng vậy!” Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm con mèo nhỏ gật đầu nói.

Đang lúc Lâu Thành muốn tiến một bước hỏi Nghiêm Chiêu Kha bây giờ có những người theo đuổi nào, để biết rõ tình địch tiềm tàng, chiến đấu của Vương Diệp cùng Chu Viễn Ninh tiến vào giai đoạn gay cấn.

Tay Vương Diệp thật sự là vững vàng, cho dù xuất hiện một chút sơ hở, cũng dựa vào Thiết Sa Chưởng đón đánh, lấy phương thức vết thương nhỏ đổi trí mạng bức lui Chu Viễn Ninh.

Thấy đánh lâu mà không hạ được, thể lực sắp đạt đến cực hạn, “Con Đường Lôi Đài” thử điên cuồng tấn công cuối cùng, lấy “Cơn Lốc Sợ Hãi” thúc giục, vòng quanh Vương Diệp liên tục tấn công, thật sự như ở chung quanh nhấc lên “vòi rồng”, mỗi một đòn của hắn uy lực đều gần như Pháo Quyền của Kim Đào, hơn nữa liên hoàn không ngừng, đủ thấy tiêu chuẩn chuyên nghiệp cửu phẩm cũng không phải để cho có.

Vương Diệp gặp chiêu giải chiêu, lấy công bù thủ, hai người va chạm không ngừng bên tai, mơ hồ có khuynh hướng cảm xúc kim loại.

Mấy chục giây sau, có một tiếng trầm nặng, hai bóng người tách ra, Chu Viễn Ninh lui ra vài bước, hai tay phát run, tựa như muốn vung đi sự đau đớn, mà Vương Diệp không thấy khác thường, bước về phía trước, lại đánh ra một chưởng.

Chu Viễn Ninh thở sâu, ý đồ lấy bộ pháp né tránh, thể lực lại chống đỡ

hết nổi, không thể tiếp tục được nữa, bị Vương Diệp dán một chưởng ở sau lưng.

“Vương Diệp thắng!” Trọng tài tuyên bố kết quả.

Hết