Chương 10: Sư Tử Vồ Thỏ!

Tô Trường Không phối hợp như vậy lại khiến cho ba tên cường đạo kia sửng sốt, trong mắt chúng lập tức hiện lên một mảnh khinh thường nhàn nhạt.

"Tiểu tử này lớn lên cao to khoẻ mạnh nhưng lại là một kẻ hèn nhát." Nam tử cao gầy kia, có chút khinh thường nói.

Nhưng chuyện này cũng không có gì là lạ, một thiếu niên bình thường gặp được ba tên cường đạo cầm hung khí trong tay, phản ứng đầu tiên đã là sợ hãi đến mức tay chân như nhũn ra rồi, nào dám có suy nghĩ khác?

Trong ba tên cường đạo, một nam tử trên mặt có vết sẹo do đao để lại, khóe miệng mang theo nụ cười gằn độc ác: "Tiểu tử, có trách thì hãy trách vận khí của ngươi không tốt, gặp phải chúng ta! Nhưng mà ngươi yên tâm, ta ra tay rất nhanh, sẽ không để ngươi cảm thấy quá nhiều thống khổ!"

Nếu là lúc khác, cường đạo bình thường chỉ giựt tiền rồi tha cho nạn nhân rời đi. Nhưng trước khi Tô Trường Không đến, ba cường đạo này đã gặp phải một người qua đường không chịu phối hợp. Trong cơn điên cuồng, bọn chúng đã ra tay gϊếŧ chết đối phương, mà vừa vặn Tô Trường Không lại chứng kiếm một màn gϊếŧ người của bọn chúng.

Cái này gọi là gϊếŧ một tên cũng là gϊếŧ mà gϊếŧ hai tên cũng vẫn là gϊếŧ.

Trong thâm tâm đám cường đạo suy nghĩ, vì an toàn, hoặc là không làm, hoặc là làm thì phải làm đến cùng.

Chỉ có gϊếŧ chết Tô Trường Không diệt khẩu, mới là cách xử lý ổn thỏa nhất !

"Hưu!"

Nam tử có vết sẹo do đao để lại chậm rãi đi tới trước mặt Tô Trường Không, trường đao trong tay vung lên, kéo theo một tiếng xé gió, chém về phía cổ Tô Trường Không.

Nhưng tình huống đầu Tô Trường Không rơi xuống đất trong tưởng tượng của bọn chúng lại không xảy ra.

Chỉ thấy Tô Trường Không vươn tay trái ra, tới sau mà đến trước đã bắt được cổ tay nam tử có vết sẹo đao, khiến cho một đao này khó có thể tiến thêm chút nào nữa!

"Thả... Thả tay ra!"

Nam tử có vết sẹo đao cảm thấy cổ tay đã bị nắm đến đau nhức, xương cốt sắp nát đến nơi. Bản thân hắn khó có thể thoát khỏi bàn tay như gọng kềm với khí lực lớn đến thần kỳ của Tô Trường Không, hắn vội vàng kinh sợ kêu lên.

Tô Trường Không ngẩng đầu lên, răng nanh nghiến chặt, phát ra âm thanh khanh khách, từ cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy phẫn nộ: "Ta chỉ đi ngang qua mà thôi! Vì sao các ngươi lại muốn ép ta?"



Tô Trường Không không hề muốn xen vào việc của người khác, lại nguyện ý dùng tiền chuộc tai, nhưng ba người này vẫn muốn mạng của hắn!

Một khi đã như vậy, không phải ngươi chết thì là ta sống!

Tay trái Tô Trường Không bắt lấy cổ tay nam tử có vết sẹo đao, còn tay phải của hắn nắm chặt thành quyền, không chút do dự hung hăng đánh vào mặt nam tử có vết sẹo đao.

"Phanh!"

Nắm tay tráng kiện hữu lực kèm theo đầy tức giận của Tô Trường Không nện lên mặt nam tử có vết sẹo đao.

Lập tức âm thanh nặng nề trầm đυ.c cùng với tiếng xương cốt vỡ nát vang lên.

Nam tử có vết sẹo đao trực tiếp gãy xương mũi, gương mặt sụp đổ, cả người bị một quyền này đánh cho bay ngược ra ngoài hai ba mét, đập thật mạnh trên mặt đất, thân thể run rẩy không ngừng.

"Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn!" Biến cố này khiến cho hai người còn lại kinh sợ, trong miệng lập tức phát ra tiếng hô quát.

"Xuy!"

Hai tên cường đạo một trước một sau, vung đao chém tới, lưỡi đao sắc nhọn, cắt thịt lóc xương!

Tô Trường Không tập trung lực chú ý, dựa vào ngũ cảm nhạy bén, hắn cảm giác, mình hoàn toàn có thể thoải mái nhìn thấy quỹ tích xuất đao của cường đạo trước mặt, cũng như có thể nghe được tiếng xé gió truyền đến từ phía sau.

Từ lúc được học đến giờ, Tô Trường Không vẫn một mực khổ tu Ngũ Cầm Hí, cũng luyện Ngũ Cầm Hí đến cảnh giới tứ cảnh Lô Hỏa Thuần Thanh rồi.

Dù Ngũ Cầm Hí không phải quyền pháp dùng trong chiến đấu, chỉ là một bộ dưỡng sinh quyền nhưng nói gì thì nói, nó vẫn thuộc phạm trù võ công.

Bên cạnh đó, môn quyền pháp này còn khiến tố chất thân thể tăng lên, làm cho Tô Trường Không thoát thai hoán cốt!

"Xuy!"



Tô Trường Không linh hoạt lắc mình qua bên cạnh, lưỡi dao kia chỉ có thể xẹt qua ống tay áo của hắn.

Nam tử cao gầy kia nheo mắt. Động tác của Tô Trường Không quá mức mau lẹ, giống như một con hạc bay lượn vòng, bóng dáng ấy vẽ nên một đường cong mượt mà, sau đó cả người kéo ra tàn ảnh lờ mờ, vòng tới phía sau hắn, tiếp đó bàn tay tráng kiện hữu lực bắt được đầu hắn.

"Không..."

Nam tử cao gầy vội vàng kêu lên, nhưng Tô Trường Không ở phía sau sau lại không ngừng lại, trong mắt chỉ có một luồng sát khí lạnh như băng.

Bàn tay bắt lấy đầu nam tử cao gầy kia hung hăng vặn một cái!

"Rắc! Rắc!"

Như là vặn một cái bình, đầu nam tử cao gầy bị vặn quay chín mươi độ, cổ gãy lìa.

"Phù phù!"

Tô Trường Không buông hai tay ra, nam tử cao gầy với hai mắt trừng trừng, mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Lúc này hắn lại ngẩng đầu nhìn về hướng tên cường đạo còn lại cuối cùng, sát khí ẩn chứa trong mắt khiến cả người đối phương run lên.

"Trốn... Trốn..." Dù trong tay nắm đao, nhưng giờ phút này, nam tử cường đạo ấy vừa chứng kiến cảnh hai tên đồng bạn liên tiếp bị Tô Trường Không đánh gục, vẻ mặt kẻ này lập tức trở nên sợ hãi, lòng đầy kinh hoàng, bị dọa đến vỡ gan, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Hưu!

Nhưng nam tử cường đạo kia vừa chạy được hai bước, Tô Trường Không lại nhảy lên như ác hổ vồ mồi, quyền phải nắm chặt, dốc hết toàn lực đánh ra một quyền đập thẳng xuống gáy nam tử cường đạo nọ.

"Rầm!"

Thân thể nam tử cường đạo bị đánh bay ra ngoài, sau gáy xuất hiện vết lõm, tuỷ não đã bị đập nát thành tương, gục trên mặt đất, không bao giờ nhúc nhích được nữa.