Chương 4

Sau khi ta xuống núi liền đi thẳng đến đô thành của Tề Quốc, đi suốt mấy ngày mấy đêm, từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, vượt qua bao nhiêu trắc trở, dọc theo đường đi cũng phải hỏi thăm rất nhiều lần.

Ví dụ như, Tề Tuyên Vương sủng ái nhất chính là Tây cung nương nương Hạ Nghênh Xuân; ví dụ như, Hạ Nghênh Xuân mỹ mạo khuynh thành khiến người ta vừa nhìn thấy liền quên đi hết mọi chuyện; ví dụ như, sau khi Tề Quốc an ổn, Tề Tuyên Vương chìm trong tửu sắc, không có chí tiến thủ, trong triều rất nhiều vị trọng thần đều cáo lão hồi hương, còn bọn gian nịnh tiểu nhân lại cầm giữ triều chính; ví dụ như, Tề Tuyên Vương ở đô thành chiêu hiền nạp sĩ, chỉ cần là người có tài thì bất kể bần cùng hay phú quý cũng đều được đối xử một cách bình đẳng.

Khi ta nghe hai câu chuyện đầu, nỗi lòng có chút chua xót không yên. Hạ Nghênh Xuân, ta còn chưa nhìn thấy mặt thì đã ghét nàng ta ba phần, nàng ta là sủng phi của hắn, chiếm được thịnh sủng ba năm, mỹ mạo khuynh thành.

Khi ta nghe hai câu chuyện sau, lại cảm thấy trong tay mình đã nắm chắc bảy phần thắng lợi, ta ở trên núi tu luyện mấy năm nay, vô cùng khổ cực, cuối cùng cũng có chỗ để dùng.

Hứa với hắn sẽ trở thành hoàng hậu của hắn, ta nhất định làm được. Hứa với hắn bảo vệ biên giới Đại Tề, ta cũng nhất định sẽ thực hiện được.

Tuy rằng hắn đã sớm không còn nhớ rõ ta là ai...

Đi đến đô thành, ta mặc áo vải thô, đầu tóc thưa thớt xõa tự nhiên trên vai, giống như một dân nữ tầm thường.

Chỉ có mặt nạ che nửa mặt bên trái là có chút khiến người ta chú ý, nhưng ta chỉ không muốn làm cho người khác phải hoảng sợ.

Hoàng cung Tề Quốc không phải là dễ dàng ra vào như vậy, chỉ khi đến cửa thành bóc bảng chiêu hiền nạp sĩ thì mới có người đến thông truyền cho Tề Vương.

Lính gác giữ thành thấy ta bóc bảng, liền nhịn không được khuyên nhủ: “Cô nương, bảng này là để Tề Vương chiêu hiền nạp sĩ, không thể tùy tiện gỡ xuống.”

Ta cười cười: “Ta chính là hiền sĩ.”

Tên lính gác kia cười nhạo: “Cô nương có thể làm được gì?”

“Tề hoàng hậu.”

“Ngươi...” tên lính gác trợn mắt há mồm, thật lâu sau cũng không nói được gì.

Ta đứng yên lặng, thái độ lạnh nhạt, ra vẻ tư thế của một cao nhân: “Xin tiểu ca đây thông báo cho Tề Tuyên Vương một tiếng, nay có một nữ tử, nói rằng mình có tài làm hoàng hậu, muốn gả cho Tề Tuyên Vương.”

Không biết hắn có phải bị lời nói của ta làm chấn động một phần hay không mà lập tức xoay người chạy về hướng hòang cung. Ta và những người đi đường khác hai mặt nhìn nhau, có người châm chọc ta, cũng có người tán thưởng ta thật là dũng khí.

Thật ra ta hoàn toàn không hề bình tĩnh như bề ngoài, trong lòng bàn tay đều đã mướt mồ hôi. Kể từ sau hôm nay ta sẽ trở thành nữ tử đầu tiên trong thiên hạ từ trước đến giờ, dám cầu gả cho vua của một nước.

Sau nửa canh giờ, tên lính gác kia trở lại, truyền lời của Tề Tuyên Vương, triệu ta vào cung, gặp ở tiền điện.

Ta biết, chiến thuật được ăn cả ngã về không của mình rốt cuộc cũng hữu dụng rồi.

Sau ba năm, ta lại một lần nữa nhìn thấy hắn, hắn ngồi trên điện cao cao, dựa sát vào người hắn là một nữ tử mặc cung trang dung mạo yêu kiều mỹ lệ, hai người đều là long chương phượng tư, quần thần chung quanh đều chỉ làm nền.

Nếu không phải ta thích người nam nhân trước mắt này, nếu không phải ta đã vì hắn mà cố gắng bao nhiêu năm nay thì ta cũng sẽ cảm thán một câu, bọn họ cực kỳ xứng đôi.

Ta quỳ xuống hành đại lễ với hắn, dựa theo quy củ nói một ít lời nói cát tường hắn bảo ta đứng lên hỏi: “Có người bẩm báo rằng, ngươi tự xưng có tài làm hoàng hậu?” Mỹ nhân bên cạnh hắn liền bất an, hắn cầm tay nàng ta, vỗ về trấn an.

“Hồi bẩm Đại Vương, đúng vậy.”

Vừa dứt lời, những tiếng cười nhạo xung quanh cứ vang lên hết đợt này đến đợt khác. Mỹ nhân bên cạnh hắn cũng che miệng cười, ngay cả hắn cũng mặt mày mỉm cười… là một nụ cười nhạo báng.

Ta vững vàng đứng trước điện, bốn phía đều là âm thanh trào phúng, ta đột nhiên cảm thấy mình một bàn tay vỗ không vang, ngay cả hắn cũng không xem trọng ta.

Sau khi cười đủ, rốt cuộc hắn cũng hỏi ta: “Không biết cô nương vì sao lại mang mặt nạ?” Trong giọng nói của hắn, mang theo một chút ý tứ nghiền ngẫm.

“Dân nữ dung mạo xấu xí, sợ dọa đến Đại Vương.”

“Gỡ xuống đi, trong cung của quả nhân có nhiều mỹ nhân như vậy, còn chưa từng thấy qua người xấu xí.”

Ta cười khổ, trầm mặc nói: “Được.” Ta tháo mặt nạ xuống, cúi đầu, hắn nói, “Ngẩng đầu lên.” Ta ngẩng đầu lên, nhìn hắn, triển lộ một nụ cười, ta nhớ rõ mình từng hứa với hắn, nhìn thấy hắn sẽ cười cho hắn xem.

Chung quanh lặng im, mọi người trong mắt đều hoảng sợ, có lẽ lần đầu mới nhìn thấy một người xấu xí như vậy.

Ngay cả mỹ nhân trên điện kia cũng che mắt lại.

Hắn không sợ hãi, không ghét bỏ, chỉ nghiền ngẫm nói: “Dung mạo đích thật rất xấu xí, nhưng diện mạo như vậy mà lại dám cầu gả cho quả nhân, ngươi cũng có dũng khí rất đáng khen.” Hắn đã không còn hứng thú đối với ta nữa, “Mỹ nhân trong hậu cung của quả nhân đã đầy kín, tạm thời không nạp phi nữa, ngươi vẫn nên xuất cung đi thôi.”

Ta đương nhiên không cam lòng: “Đông Cung còn bỏ trống.”

“Tề Quốc hoàng hậu không phải một người tùy tiện nào cũng có thể làm được.”

“Đại vương quảng nạp hiền sĩ, không phải là bởi vì tìm người có tài hay sao? Bây giờ có sẵn một người trước mặt, Đại Vương ngươi xác định thực sự muốn bỏ qua sao?”

Tề Tuyên Vương có chút bất ngờ: “Ngươi có thể làm gì?”

Ta hướng hắn lạy một cái: “Hiện giờ Tề Quốc có tứ đại nguy nan, Tần, Sở không phục Tề Quốc, như hổ rình mồi, còn Đại Vương ngươi không tu thân trị quốc, không phân biệt trung nịnh, trầm mê tửu sắc, đây là cái khó đầu tiên của Tề Quốc. Đại Vương dựng lên đài cao, được khảm hoàng kim châu ngọc, mê muội mất cả ý chí, đây là cái khó thứ hai. Trong triều hiền thần đều lần lượt từ quan, gian nịnh tiểu nhân đắc thế, người can gián thì không thể đi vào, đây là cái khó thứ ba. Đại Vương đối ngoại không biết chấn chỉnh chư hầu, đối nội không nắm được đạo trị quốc, đây là cái khó thứ tư. Tề Quốc bây giờ đã là nguy cơ tứ phía, nếu Đại Vương không biết dừng cương trước bờ vực thì không bao lâu nữa chắc chắn thành phá quốc vong!”

Ta đem tất cả những gì đã chuẩn bị trong đầu mấy ngày hôm nay, hăng hái tuông ra ngoài, nói một cách sung sướиɠ tràn trề.

Tề Tuyên Vương trầm mặc, thật lâu sau, đột nhiên nói: “Ngươi tên họ là gì?”

“Chung Vô Diệm.”

“Người có thể nghĩ ra một lý do để quả nhân cưới ngươi không?”

Đã bị hấp dẫn!

Ta cao hứng phấn chấn nói: “Dân gian đều đồn rằng Đại Vương trầm mê nữ sắc, dân nữ xấu xí, nếu Đại Vương cưới dân nữ, lời đồn tất nhiên sẽ tự sụp đổ, ngược lại, vương thượng còn được tiếng là biết trọng hiền tài!”

“Nói hay lắm!” Hắn thoải mái trả lời: “Chung Vô Diệm, quả nhân phong cho ngươi làm Đông Cung hoàng hậu.”

Vì thế, thiên hạ loan truyền, Tề Tuyên Vương cưới nữ tử xấu nhất Tề Quốc, chỉ vì nữ tử này tài năng hơn người. Tuyên Vương coi trọng nhân tài hơn là sắc đẹp, kẻ sĩ khắp các chư quốc nghe vậy, cũng hô hào đến phò tá Tuyên Vương.

Cho nên tính toán kỹ, hắn cưới ta cũng không gọi là thiệt thòi.