Chương 8: Kiêng dè

Tạ Từ ra tay với Tạ Nghênh Hạnh.

Tiêu Thanh Y nhanh đi tới, sắc mặt xanh mét, trong đôi mắt bừng bừng lửa giận, quát lớn:

“Tạ Từ, ngươi đang làm gì đó?”

Hôm qua bà không để ý mà mắng Tạ Từ một tràng, xả giận cho Tạ Nghênh Hạnh, ban đêm trở về trong tẩm gian của mình nằm xuống, lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc. Nhớ tới bản thân mấy năm nay đối xử với Tạ Từ rất tốt, cho dù không có quan hệ huyết thống, nhưng những hồi ức này đều là thật. Nghĩ như vậy, lại ngẫm xem thái độ của bản thân lúc đó có ác liệt quá hay không.

Tính tình của Tạ Từ, bà vẫn biết, cũng do bị bà làm hư, khó tránh khỏi có chút nuông chiều.

Nghênh Hạnh nói cũng đúng, dù sao Tạ Từ chỉ là tiểu cô nương mười lăm tuổi, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể nhanh chóng chấp nhận được? Khó tránh khỏi việc thấy khó chịu trong lòng, bởi vậy mới có thể làm ra một vài chuyện không thỏa đáng.

Tiêu Thanh Y nửa đêm ngủ không yên giấc, nghĩ sáng sớm ngày mai lại dịu dàng dỗ dành Tạ Từ, nói đạo lý với nàng, để nàng xin lỗi Nghênh Hạnh, việc này cứ thế mà qua.

Sáng sớm hôm nay lúc ngủ dậy, Tiêu Thanh Y vẫn còn nhớ chuyện này, đợi ăn bữa sáng xong thì định cho người gọi Tạ Từ đến. Còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy người bên Thiên Tình viện truyền lời, nói là trong viện xảy ra chút chuyện, Nghênh Hạnh không làm chủ được, muốn bà qua làm chủ.

Hôm qua sau khi nghe Nghênh Hạnh nhắc đến hai người Trúc Thời và Lan Thời, Tiêu Thanh Y suy tính một lát rồi đưa mấy người đắc lực trong tay mình qua chỗ Tạ Nghênh Hạnh. Hôm nay người đến truyền lời, đó là người Tiêu Thanh Y đưa đến bên cạnh Tạ Nghênh Hạnh.

Nghe xong lời này, sắc mặt Tiêu Thanh Y khẽ thay đổi, hỏi:

“Ngươi nói kĩ cho ta biết.”

Tỳ nữ kia cúi đầu, nói mọi chuyện ra: sáng sớm hôm nay, Tạ Nghênh Hạnh vừa dậy chưa được bao lâu thì bắt gặp hai người Lan Thời và Trúc Thời nghị luận sau lưng chủ tử, nói mấy câu không lọt tai. Tạ Nghênh Hạnh giận lên, bắt hai người bọn họ quỳ xuống. Nhưng đây là người lấy từ chỗ Tạ Từ, sợ xử lý ác độc lại khiến Tạ Từ phát cáu, cho nên mới mời Tiêu Thanh Y đến xử lý giúp.

Tiêu Thanh Y vừa nghe, trong lòng cảm thấy nha đầu Nghênh Hạnh này quá mức e dè. Nhưng không quá tức giận, chỉ là bàn bạc chuyện của hai nha đầu này mà thôi, nha đầu và chủ tử, tuy nói có thể coi là một, nhưng cũng không hoàn toàn coi là một thể được.

Đây là mưu kế của Tạ Nghênh Hạnh. Sáng hôm nay nàng ta đã sớm có ý định trả thù hai người Lan Thời và Trúc Thời, nói miệng bọn họ không kín, bàn tán về mình, nhưng trên thực tế thì không có. Nhưng nàng ta là chủ tử, nàng ta nói có thì là có. Nàng ta phạt hai người quỳ xuống, chờ Tạ Từ đến thì lấy làm lợi thế.

Nàng ta phải uyển chuyển nói cho Tiêu Thanh Y, hai nha đầu kia mắng sau lưng nàng ta, có thể là gợi ý của Tạ Từ. Nếu Tạ Từ cúi đầu xin lỗi nàng ta chuyện này, như vậy sẽ chứng minh nàng thật sự làm những việc đó, sẽ có thể càng khiến Tiêu Thanh Y thất vọng với Tạ Từ. Mà nếu Tạ Từ không chịu cúi đầu xin lỗi cũng không sao cả, nàng ta có thể nói là hai nha đầu này tâm tư bất chính, không bằng bán ra ngoài.

Cho dù thế nào đều có thể khiến Tạ Từ không thoải mái.

Nhưng Tạ Nghênh Hạnh không ngờ tới, tính tình Tạ Từ lại táo bạo như vậy, dám trực tiếp tát nàng ta hai cái.

Thấy Tiêu Thanh Y đến, lúc này Tạ Nghênh Hạnh rơi xuống hai hàng lệ, bưng gò má, lại là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu: “A nương, người đừng trách tỷ tỷ, đều là lỗi của Nghênh Hạnh. Nghênh Hạnh không nên phạt Lan Thời và Trúc Thời, bọn họ là người của tỷ tỷ, nói cái gì làm cái gì đương nhiên cũng phải nhìn sắc mặt của tỷ tỷ, đều do con không tốt.”

Tiêu Thanh Y nhìn thấy hai má sưng to của Tạ Nghênh Hạnh, có thể thấy rõ dấu tay, hốc mắt cũng đỏ, cực kỳ tủi thân.

Chút xấu hổ với Tạ Từ của Tiêu Thanh Y không còn sót lại tí gì, chỉ còn sự tức giận và giận lây. Con gái ruột của bà lưu lạc bên ngoài mấy năm nay, nhận hết khổ sở, mà bà lại nuôi dưỡng một người xa lạ, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được con gái ruột, lại bị cái người xa lạ này bắt nạt.

Tạ Từ tát Tạ Nghênh Hạnh hai cái, cơn tức trong lòng vơi đi chút, lúc này bị Tiêu Thanh Y chất vấn, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là bối rối. Nàng có lòng giải thích, nhưng đối diện với gương mặt như nhìn thù địch của Tiêu Thanh Y, lại thấy Tiêu Thanh Y bảo vệ kín kẽ Tạ Nghênh Hạnh ở trong ngực, bà cũng như đang nghĩ là nàng muốn động thủ lần nữa, đẩy người ra sau phía sau bảo vệ.

Lời giải thích đến bên miệng nàng lại thay đổi, giọng nói mang theo hơi lạnh, giống như gió mát vào sáng sớm mùa xuân: “Ngài thấy rồi đấy, ta làm cái gì? Ta đánh con gái ngài hai bạt tai.”

Giọng Tạ Từ trầm bổng, mang theo chút xa cách. Nói chung từ ngày a nương phát hiện nàng không phải con ruột, tình cảm mẹ con giữa hai người đã đi thẳng xuống vực sâu rồi.

Nàng dùng từ ngài, dùng ngữ khí xa cách, dùng thái độ lười giải thích.

Tạ Từ thấy Tiêu Thanh Y chưa tiêu hết lửa giận, khẽ giương cằm, đi lên phía trước nửa bước:

“Ngài lại muốn mắng ta phải không? Hoặc là nói, ngài muốn đòi lại hai bạt tai này cho con gái của mình? Vậy thì tới lấy đi.”

Nàng nhìn ra trong mắt Tiêu Thanh Y đang có ý định như vậy, Tiêu Thanh Y đang kiềm chế.

Tiêu Thanh Y ghét ngữ khí và thái độ như vậy của nàng, rõ ràng là nàng sai, lại ra vẻ không làm sai, bị bức ép. Tiêu Thanh Y nặng nề giơ tay lên, muốn dạy dỗ tính tình của nàng.

Tạ Từ lạnh lùng nhìn bà ta, đợi một cái tát kia hạ xuống.

Không biết tại sao, lúc này Tạ Từ lại nghĩ tới Tạ Vô Độ.

Trước đó nàng đã cảm thấy giữa Tạ Vô Độ và Tiêu Thanh Y có hiểu lầm gì đó, Tiêu Thanh Y luôn không thích Tạ Vô Độ.

Trước khi Tạ Vô Độ nghe lời nàng thân cận với Tiêu Thanh Y nhiều hơn, trên mặt Tạ Vô Độ luôn lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.

Nàng lẩm bẩm: “Là bởi vì ngài cũng đối xử với a huynh như vậy sao?”

Trong đầu Tiêu Thanh Y hiện ra gương mặt của một đứa con khác, chỉ lóe qua. Bà lại run lẩy bẩy.

Rất nhiều lúc, bà đã quên mất việc mình có hai đứa con. Bà không quá sẵn lòng thừa nhận, Tạ Vô Độ là đứa con mà bà mang thai mười tháng sinh ra…

Một con quái vật, một kẻ điên, vậy mà lại là con của bà và Tạ Lâm.

Bà ta nhìn gương mặt xa lạ của Tạ Từ, trong đầu bỗng thấy tức giận, Tạ Từ lại dám lấy Tạ Vô Độ ra chọc giận bà?

Bà lại giơ tay lên, rồi lại nhớ đến gương mặt của Tạ Vô Độ.

Tạ Từ luôn thân thiết với Tạ Vô Độ, quan hệ huynh muội của hai người vô cùng tốt, khi Tạ Từ còn nhỏ cũng thường chạy đi tìm Tạ Vô Độ chơi. Khi đó Tạ Vô Độ cũng chỉ là đứa nhóc choai choai, lại bằng lòng chơi với Tạ Từ, cực kiên nhẫn, bón cơm mặc quần áo cho nàng, chải kiểu tóc xinh đẹp cho tiểu cô nương.

Khi đó, thật ra Tiêu Thanh Y không hài lòng. Bà trong tối ngoài sáng cho hạ nhân để ý Tạ Từ nhiều hơn, không được để nàng quá thân thiết với Tạ Vô Độ, nhưng nàng lại rất thích Tạ Vô Độ, hình như Tạ Vô Độ cũng rất thích nàng. Hai người vẫn suốt ngày chơi cùng nhau, dần dần, càng ngày càng thân, thậm chí còn thân thiết hơn cả với bà.

Mỗi khi Tạ Từ trở về từ trong viện của Tạ Vô Độ đều cực kỳ vui vẻ, lại ôm bà gọi a nương, nâng mặt bà lên hôn nhẹ một cái, nói một vài câu dễ nghe, dứt lời sẽ khen Tạ Vô Độ.

Hôm nay ca ca bón cơm cho con, hôm nay ca ca chải đầu cho con, hôm nay ca ca tặng con cái này, ngày mai ca ca tặng con cái kia…

Khi đó Tạ Từ cũng đã nhận ra Tiêu Thanh Y không thương Tạ Vô Độ, muốn làm dịu đi quan hệ giữa hai người họ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thanh Y dâng lên oán hận, xen lẫn một chút may mắn: cũng may Tạ Từ không phải con ruột của bà.

Tiêu Thanh Y lại giơ cao tay lên, khuôn mặt hơi vặn vẹo, bàn tay bà hạ xuống, sượt qua má Tạ Từ, kéo theo một trận gió, chui vào trong cổ Tạ Từ, cảm giác man mát chui từ cổ vào trong lòng.

Tiêu Thanh Y không đánh nàng, chỉ đẩy mạnh nàng một cái, sức lớn khiến Tạ Từ lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất.

Giọng Tiêu Thanh Y the thé, mang theo ý tức giận và oán hận, trách mắng: “Ngươi cút cho ta, bây giờ cút ngay cho ta! Lập tức cút, lập tức cút đi, cút về Vân Lang viện của ngươi đi! Người đâu, truyền lệnh của ta, từ hôm nay quận chúa bị cấm túc ở Vân Lang viện, không cho phép ra khỏi Vân Lang viện nửa bước!”

Bà dứt lời, ôm Tạ Nghênh Hạnh đi về chính phòng của Thiên Tình viện, sai người mời nữ y đến.

Tạ Từ nhìn bóng dáng của bọn họ, đứng tại chỗ một hồi lâu, cười khổ một tiếng.

Tần ma ma dẫn theo nhóm ma ma đến gần, lộ vẻ khó xử: “Quận chúa, mời quay về.”

Tạ Từ hừ lạnh một tiếng, cao quý lãnh diễm xoay người, lệnh cho Mai Thời và Liên Thời nâng Lan Thời và Trúc Thời dậy, cùng quay về Vân Lang viện.

“Không cần Tần ma ma lo, đi.”

-

Tạ Nghênh Hạnh không ngờ được kết quả lại thế này, bản thân ăn hai cái bạt tai, lại chỉ khiến Tạ Từ bị cấm túc. Tuy nhìn từ biểu cảm của Tiêu Thanh Y, hiển nhiên trong lòng bà đã cực kỳ thất vọng với Tạ Từ.

Nhưng tại sao? Nếu bà đã thất vọng như vậy, cũng tức giận như vậy, tại sao bà lại không đánh Tạ Từ, mà chỉ cấm túc nàng chứ?

Tạ Nghênh Hạnh không nghĩ ra. Lúc ấy nàng ta thấy Tiêu Thanh Y giơ tay, còn tưởng rằng nhất định bà sẽ đánh Tạ Từ, kết quả…

Vấn đề nằm ở đâu đây? Có lẽ nào, là câu nói kia của Tạ Từ?

Có liên quan gì với người huynh trưởng chưa từng gặp mặt của nàng ta không?

Tạ Nghênh Hạnh yên lặng, làm tổ trong lòng Tiêu Thanh Y, nước mắt lưng tròng, lại vẫn nói: “A nương, là con không tốt, khiến người lo lắng rồi.”

Tiêu Thanh Y nở một nụ cười, nắm cằm Tạ Nghênh Hạnh thở dài: “Đều do a nương không tốt, a nương khiến con chịu khổ rồi.

Rõ ràng a nương đã nói, sau khi đưa con về sẽ không để con phải chịu uất ức…”

Tạ Nghênh Hạnh lắc đầu:

“Không có, đều do con không tốt, nếu không phải con chọc giận từ tỷ tỷ, Từ tỷ tỷ cũng sẽ không ra tay…” Nàng ta nói xong, cúi đầu.

Tiêu Thanh Y nhìn dáng vẻ này của nàng ta, đau lòng không thôi, nhớ tới Tạ Từ, lại cảm thấy tâm tình phức tạp. Vừa rồi bà ta rất muốn đánh ra cái tát kia, nhưng trong nháy mắt bà ta nhớ tới Tạ Vô Độ, bà ta đang kiêng dè kẻ điên kia…

Cho dù, kẻ điên kia là con của bà.

Năm năm trước, Tạ Từ mười tuổi và tam công chúa mười hai tuổi xảy ra xung đột, hai tiểu cô nương có chút khúc mắc cũng bình thường, Tiêu Thanh Y vẫn chưa quá để tâm đến. Nhưng có một lần, tam công chúa lỡ tay đẩy Tạ Từ xuống sông, Tạ Từ không biết bơi, dù được cứu lên nhưng vẫn bị dọa, bệnh nặng một hồi.

Chuyện này lúc ấy cả hoàng thượng và hoàng hậu đều ra mặt, Tiêu Thanh Y đành cho qua.

Nhưng sau đó không bao lâu, tam công chúa phát điên rồi.

Nghe đồn tam công chúa bị tai họa nhập thân, hoàng thượng và hoàng hậu mời rất nhiều người đến chữa nhưng chữa không hết, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa tam công chúa đến đạo quán tĩnh dưỡng, chưa đến hai năm, tam công chúa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đạo quán.

Chưa từng có ai hoài nghi, nhưng Tiêu Thanh Y chưa từng nói ra, ngày tam công chúa gặp chuyện không may đó, bà từng thấy Tạ Vô Độ ở trong cung.

Nhưng chỉ thấy, lại không có chứng cứ gì, Tạ Vô Độ sẽ không thừa nhận, hắn ra tay rất sạch sẽ, cũng không tra ra cái gì.

Cuối cùng, bà chưa từng nói chuyện này ra.

Bà biết, hắn đang báo thù cho Tạ Từ. Bởi vì suýt nữa Tạ Từ đã xảy ra chuyện.

Trên đời này, hình như hắn chỉ quan tâm một mình Tạ Từ.