Chương 29: Thích nghi

Võ Tiểu Đức nhìn về phía Hạ Huệ Lan, dường như nàng không hề nhìn thấy những điểm sáng kia, cũng không nhìn thấy Ô Nha Chi Linh.

"Lan tỷ, không phải ngươi đã trở về nông thôn sao? Tại sao ngươi vẫn còn ở đây." Võ Tiểu Đức nói.

"Ta vốn sợ mình sẽ liên lụy ngươi nên mới rời đi. Nhưng còn chưa kịp đi thì bọn hắn đã bắt đầu gϊếŧ bên đồng nghiệp của ta, ngay cả ngươi cũng bị truy nã."

Hạ Huệ Lan không nói tiếp.

Võ Tiểu Đức cũng đã hiểu ra, hỏi: "Ở nông thôn có an toàn không?"

"Ta đã chuyên môn chuẩn bị một chỗ tránh nạn, ở trên một ngọn núi của gia tộc ta, nơi đó gần với rừng rậm nguyên thủy, sẽ không có người biết." Hạ Huệ Lan nói.

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ta nhớ ngươi đang làm việc trong một công ty lớn, hơn nữa còn đang thăng tiến cơ mà?." Võ Tiểu Đức khó hiểu nói.

"Tiểu Võ, vừa rồi ngươi..." Hạ Huệ Lan không trả lời mà hỏi ngược lại hắn.

"Ta bái sư từ rất sớm, sau lưng còn có thế lực cực kỳ hùng hậu. Chẳng qua vì một vài nguyên nhân cho nên ta mới mai danh ẩn tích. Nhưng bây giờ ta đã bị truy nã cho nên không thể không bại lộ thực lực" Võ Tiểu Đức nói.

Hạ Huệ Lan đưa tay nắm thật chặt cánh tay của hắn, hồi lâu không nói lời nào.

Võ Tiểu Đức nghĩ thầm có lẽ vừa rồi Hạ Huệ Lan còn không kịp thấy rõ ràng cảnh mình xuất thủ.

Trước đó đồng nghiệp của nàng táng thân biển lửa, sau đó lại có côn đồ đến ám sát mình. Cuối cùng còn có lệnh truy nã được gửi đi toàn quốc và người đóng giả mình.

Tất cả đều chứng minh thế lực của kẻ địch vô cùng khổng lồ, đồng thời bọn hắn cũng đã tỏ rõ quyết tâm phải bắt bằng được Hạ Huệ Lan.

Võ Tiểu Đức nắm chặt tay Hạ Huệ Lan, phát hiện thân thể của nàng đang khẽ run rẩy.

Có lẽ nàng đã phải gánh vác, lo lắng quá nhiều chuyện. Lúc này thứ nàng cần nhất là lòng tin.

Võ Tiểu Đức nghĩ nghĩ, nhặt lên một cục đá dưới mặt đất sau đó dùng tay bóp nó thành mảnh vụn ngay trước mắt Hạ Huệ Lan.

Hạ Huệ Lan dùng ánh mắt bất ngờ nhìn đống phấn vụn trong tay hắn, rốt cục đã lấy lại tinh thần, nhìn về phía những thi thể nằm lộn xộn trên mặt đất.

Nàng không chắc chắn hỏi: "Bọn hắn. . ."

"Chết rồi, " Võ Tiểu Đức buông tay, kiên nhẫn giải thích: "Bọn hắn là địch nhân chân chính, sẽ uy hϊếp đến tính mạng của ngươi. Không làm thì thôi nhưng khi đã làm thì phải ra tay quyết liệt."

"Không cần giải thích, ngươi không sai." Hạ Huệ Lan nói.

Võ Tiểu Đức thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn còn lo lắng Hạ Huệ Lan không chấp nhận được chuyện mình gϊếŧ người. Nhưng có vẻ Hạ Huệ Lan còn trưởng thành hơn mình, rất nhanh đã chấp nhận chuyện này.

Nếu như chính mình không phải trải qua chuyện kinh khủng trong Tử Vong Ma Quật, không gặp gỡ tồn tại kinh khủng như Độc Mục Cự Nhân thì tuyệt đối không thể ra tay ác liệt như vừa rồi.

"Tiểu Võ, thật sự là khó tin. Ta còn tưởng rằng mình có thể bảo vệ ngươi. Không ngờ cuối cùng người được bảo vệ lại là ta." Hạ Huệ Lan nói.

Đinh linh linh ——

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Hai người cùng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, tiếng chuông điện thoại phát ra từ trên người một tên nam tử bị Võ Tiểu Đức đánh bay ra ngoài.

Hạ Huệ Lan đi lên trước, lấy ra điện thoại tử trên thân người kia, kết nối.

"Thế nào? Đã bắt được Hạ Huệ Lan chưa?"

Một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong điện thoại.

Trong mắt Hạ Huệ Lan lộ ra vẻ lạnh lùng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Đạo sư, ta đã bị bọn hắn bắt." Nàng bình tĩnh nói.

(đạo sư = mentor, người hướng dẫn trong công việc)

"Ha ha, sao ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta? Giao ra thành quả nghiên cứu của ngươi đi. Chỉ cần làm vậy thì ngươi vẫn có thể làm việc ở bên cạnh ta. Nhưng từ hôm nay trở đi ngươi không chỉ là trợ thủ, mà còn phải trở thành nữ nhân của ta." Thanh âm kia nói.

"Nếu như ta từ chối thì sao?" Hạ Huệ Lan nói.

"Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng Võ Tiểu Đức vừa bị truy nã thì ngươi đã lập tức xuất hiện, thậm chí còn chạy tới muốn cứu, thật sự là một tiểu cô nương ngây thơ."

Người ở đầu dây bên kia vừa cười vừa nói: "Trước tiên các ngươi cứ đưa nàng về đây đã."

Hạ Huệ Lan liếc mắt ra hiệu cho Võ Tiểu Đức.

"Vâng." Võ Tiểu Đức lên tiếng đáp.

Điện thoại cúp máy.

"Tên đó là đạo sư của ngươi sao?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"Cũng là cấp trên của ta tại công ty, xưa nay hắn không hề quản ta, nhưng tất cả luận văn do ta viết đều phải do hắn đứng tên. Tuyên bố với bên ngoài hắn là tác giả." Hạ Huệ Lan bình tĩnh đáp.

Võ Tiểu Đức lộ ra vẻ mặt suy tư.

Công ty nơi Hạ Huệ Lan làm việc thuộc một tập đoàn khổng lồ, là quái vật chân chính. Chính mình cũng đã được nàng đưa đến đó tham quan rất nhiều lần.

Người đạo sư kia đã đủ tuổi để làm gia gia của Hạ Huệ Lan.

"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Hạ Huệ Lan nói.

"Không có gì."

Võ Tiểu Đức nhếch miệng cười một tiếng, nhìn qua rất bình tĩnh.

Nha đang bay lượn giữa không trung bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn thiếu niên đang đứng trên mặt đất.

"A ha, xem ra ta đã đoán đúng. Đêm nay vẫn còn có thể thu hoạch thêm hồn lực, lần ủy thác này kiếm lợi lớn rồi!"