Chương 38: Chiến giáp

Tên ăn mày đi trước dẫn đường, Võ Tiểu Đức đi sát ngay sau, hai người một trước một sau thông qua nhiều con đường, ngõ hẻm, dần dần rời khỏi đường phố phồn hoa.

"Sắp đến nơi chưa vậy?" Võ Tiểu Đức hỏi.

Đã qua mười phút đồng hồ, chính mình chỉ có thời gian 60 phút mà thôi!

"Sắp đến rồi, ở ngay phía trước!" Tên ăn xin hô.

"Các ngươi có bao nhiêu người?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"Mười mấy người."

Võ Tiểu Đức không nói nữa.

Tuy ít một chút nhưng thịt muỗi cũng là thịt!

Tiếp tục đi vài phút, rốt cục tên ăn xin kia đã dừng lại.

Hai người đứng dưới chân một cây cầu bỏ hoang, bốn phía là bãi đất hoang vu, chỗ xa là một khu công trường vắng vẻ.

Dưới gầm cầu, có hơn hai mươi tên ăn mày, người đứng kẻ ngồi.

Tên ăn mày kia hào hứng chạy lên trước, hô với một tên ăn mày có thân hình to con, mcos vẻ người này chính là lão đại của hắn: "Đại ca, dê béo a!"

Cảm đám ăn mày cùng nhìn về phía Võ Tiểu Đức.

"Ồ? Thật sự là dê béo sao?" Tên ăn mày đứng đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Võ Tiểu Đức.

"Đúng vậy, vừa rồi hắn lấy ra một xấp tiền mặt từ trong chiếc vali kia, chắc chắn bên trong còn có!" Tên ăn mày nịnh nọt nói.

"Hắc hắc, tiểu huynh đệ đưa cái vali đó cho bọn ta đi." Tên thủ lĩnh của đám ăn mày nói.

Những người còn lại thì hiểu ý đi đến bao vây Võ Tiểu Đức.

Võ Tiểu Đức đã ngây ngốc, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, chính mình vẫn chưa bị xã hội đánh đập đủ, quá tin người.

"Các ngươi lãng phí thời gian của ta."

Hắn tỉnh táo lại, chậm rãi nói.

Chuyện này chỉ có thể trách mình nóng vội.

Dù cho bây giờ mình cho đám người này tiền thì bọn hắn cũng sẽ không có chút tán thưởng và bội phục nào.

Bọn hắn sẽ chỉ cảm thấy mình là một tên học sinh nhiều tiền ngu ngốc.

Người gϊếŧ dê sẽ không bao giờ khâm phục, tán thưởng dê béo.

Có biện pháp nào để đám ăn mày này tán thưởng hay bội phục mình không?

Không.

Bọn hắn giống một dám lưu manh hơn là người ăn xin.

"Tiểu huynh đệ, mở vali ra đi, đừng có mơ tưởng làm chuyện ngu ngốc."

Một tên ăn mày mở miệng nói.

Dao găm trong tay hắn lấp lóe sáng bóng, tùy ý vung vẩy, nửa vô tình nửa cố ý lướt qua trước ngực Võ Tiểu Đức.

Lần này Võ Tiểu Đức không nhịn được.

Hắn bước lên trước một bước, chẳng cần dùng đến hồn lực, chỉ dựa vào tố chất thân thể gấp mấy lần người bình thường và kinh nghiệm chiến đấu lấy được từ chỗ tổ linh, dùng sức vỗ ra một chưởng.

Đùng!

Dao găm bị đánh bay.

Võ Tiểu Đức dùng một bàn tay vả hắn ngã trên mặt đất, chậm rãi nói: " Đời ta ghét nhất người khác dùng đao chỉ vào ngực ta."

Hắn xoay người đón lấy đám người đang lao về phía mình.

Một phút đồng hồ sau, sự tức giận trong lòng Võ Tiểu Đức càng tăng lên.

Đáng chết, mình phải thế nào mới có thể lập tức nhận được sự khâm phục và tán thưởng của 1000 người?

Hắn đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân mình.

Mặt đất…đang rung lên một cách có tiết tấu.

Động đất?

Không, không phải.

"Kỳ quái. . ."

Võ Tiểu Đức thấp giọng nói.

Xa xa, hai tên cảnh sát song song đi tới, một người trong đó nhỏ giọng nói với tai nghe:

"Con đường này đã bị phong tỏa, cũng đã mở ra hình ảnh ba chiều che giấu động tĩnh, bất kỳ người nào cũng không được đi vào."

Cảnh sát vừa xuất hiện, đám ăn mày lập tức không dám động.

Trong lòng Võ Tiểu Đức có một suy đoán.

Nhưng tại sao vừa rồi mặt đất lại rung lên? Rốt cục là cái gì?

Hai tên cảnh sát kia đi đến phía đối diện với Võ Tiểu Đức, hai bên cách nhau khoảng 20m.

"Tội phạm truy nã Võ Tiểu Đức, mau khoanh tay chịu trói đi."

Một người nói.

"Nếu ta nói không thì sao?" Võ Tiểu Đức nói.

Hắn cảnh giác nhìn đối phương, đề phòng đối phương rút súng.

Một trong hai tên cảnh sát cười, nói: "Được rồi, dù sao ngươi cũng không phải là tội phạm truy nã thật, chúng ta cũng không phải cảnh sát thật. Bất quá hiện tại có người quen cũ muốn trò chuyện cùng ngươi một chút."

Không phải cảnh sát!

Võ Tiểu Đức có chút kinh ngạc, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm trước nay chưa có.

Ầm! ầm! ầm!

Tiếng vang nặng nề truyền ra từ trong bóng đêm.

Một cỗ máy hình người cao gần 4m, được làm hoàn toàn bằng sắt thép chậm rãi đi tới từ trong bóng tối, đứng ở phía đối diện Võ Tiểu Đức.

Đây là một bộ chiến giáp cơ động chân chính.

Cả người nó có màu kim loại ảm đạm, trên thân đầy rẫy các loại vũ khí gắn kèm, bước đi không khác gì với người bình thường, chỉ là to lớn hơn rất nhiều mà thôi.

Nếu có thể thu nhỏ nó về thể tích của nhân loại thì thậm chí sẽ có người tin nó là do nhân loại giả trang thành chiến giáp.

Nhưng mà thân thể của nó tuyệt đối không yếu ớt như cơ thể nhân loại bình thường.

Vô luận là đao kiếm hay là súng ống, thậm chí là các loại thiên tai cũng không thể phá hủy nó.

Mà những vũ khí hầm hố treo trên người nó lại biến nó thành một vũ khí chiến tranh hình người. Nó có thể tiêu diệt hết thảy sự sống máu thịt trên mặt đất giống như Tử Thần!