Chương 42: Thực ra cũng không cần phải xóa

Võ Tiểu Đức nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đầu năm nay rất khó để tìm mấy người trên đường chịu nghe ngươi nói chuyện, nhưng nếu đổi sang internet thì 100. 000, mấy triệu cũng không phải là mộng!

Hắn loại bỏ những suy nghĩ linh tinh, nhìn về phía Lý Chinh đang cắm đầu chạy vào trong bóng tối.

Tên này chính là người gây ra mọi chuyện, đã tìm mình gây phiền toái hai lần.

Chính mình nào có thời giờ chơi cùng hắn?

Có nên giải quyết hắn luôn không?

Trong lòng Võ Tiểu Đức xuất hiện ý định gϊếŧ người, khí thế toàn thân trở nên hoàn toàn khác biệt.

Nha hưng phấn vỗ cánh, chờ đợi gϊếŧ chóc bắt đầu.

Đột nhiên, mặt đất lại rung động một lần nữa.

Lý Chinh đứng trong bóng đêm nơi đèn đường không thể soi sáng, cười như điên nói: "Võ Tiểu Đức, vừa rồi ta chỉ muốn thử thân thủ của ngươi mà thôi, hiện tại đã có thể xác định, ngươi nhất định phải chết!"

Trong hắc ám.

Một loạt cơ giáp chiến đấu loại hình 10275 chậm rãi đi tới.

Hai tên "Cảnh sát" cũng đã sớm chia ra, mỗi người điều khiển một bộ chiến giáp, Lý Chinh cũng nhảy lên một bộ chiến giáp khác, chui vào khoang điều khiển, khống chế cơ giáp giơ súng máy lên.

Tất cả chiến giáp cơ động đồng loạt giơ lên súng máy.

Võ Tiểu Đức nhìn từng hàng họng súng và nòng pháo đen ngòm, đang chuẩn bị biến thành quạ đen bay đi, lại phát hiện tình hình có chút kỳ quái.

Tất cả chiến giáp cơ động đều đứng yên tại chỗ bất động.

Một âm thanh máy móc không có chút cảm xúc nào vang lên từ trong chiến giáp:

"Dữ liệu về tội phạm truy nã đã được cập nhập."

"Mục tiêu trước mắt là người sở hữu quyền hạn cao cấp, thân phận được giữ bí mật, không thể công kích."

"Bắt đầu tiếp quản chiến giáp cơ động."

"Đã tiếp quản."

"Chuẩn trở về."

"Xuất phát!"

Oanh ——

Tất cả chiến giáp cơ động xếp hàng ngay ngắn, từng bộ nối đuôi nhau bay lên không trung, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Võ Tiểu Đức.

Võ Tiểu Đức không hiểu đã xảy ra chuyện gì đứng tại chỗ.

Chuyện gì xảy ra? Làm sao đều đi rồi?

Chẳng lẽ. . .Võ Tiểu Đức nhớ tới một người.

Đúng vậy, chỉ có hắn mới có thể làm được loại chuyện này.

Sau này có thời gian phải tìm hắn cảm tạ một phen.

Võ Tiểu Đức lắc đầu, cầm điện thoại di động lên chuẩn bị xóa bỏ phần mềm phát sóng trực tiếp kia.

Loại chuyện này làm một lần là đủ rồi.

Chính mình có rất nhiều chuyện cần phải làm, có một vài chuyện bắt buộc phải làm trong lén lút, không thể gây ra náo động lớn như vừa rồi.

Võ Tiểu Đức đang muốn ấn ngón tay xác nhận xóa, đột nhiên hắn dừng lại.

Bởi vì trên màn hình xuất hiện lít nha lít nhít pháo hoa, gần như đã che kín màn hình.

"Sao….mọi người …..a, cảm ơn mọi người khen thưởng."

Hắn vội vàng nói.

Một đóa pháo hoa cũng không rẻ, một khối tiền một quả.

Nhiều pháo hoa như vậy, phát tài nha!

Bỗng nhiên trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một chiếc máy bay bay ngang qua.

Trời ạ, máy bay!

Một chiếc máy bay đắt gấp mười lần pháo hoa a.

Đã ngang với một bữa cơm của hắn.

Võ Tiểu Đức lập tức vui vẻ ra mặt, luôn miệng nói: "Các huynh đệ a, cảm tạ các ngươi khen thưởng."

"Cái gì? Vì sao bộ phim của chúng ta lại giống thật như vậy sao?"

"Bởi vì. . . chúng ta đầu tư rất nhiều tiền cho đạo cụ và hiệu ứng hình ảnh a, cố gắng làm ra một bộ phim chân thực nhất."

"Có phải là thật hay không? Hahaha, đương nhiên không phải là thật."

Trên màn hình đột nhiên nhảy ra một hàng chữ rực rỡ màu sắc:

"Tiểu huynh đệ, nếu ngươi có thể chứng minh cho chúng ta nhìn đó không phải là thật thì ta sẽ tặng ngươi 1 tên lửa."

Tên lửa?

Hắn nói muốn tặng ta một tên lửa?

Một tên lửa có giá 500 khối tiền a, đủ cho chính mình mua một đôi giày tốt!

Võ Tiểu Đức kiềm chế lại kích động trong lòng, đi đến trước một vách tường, mở miệng nói: "Được rồi, mọi người nhìn kỹ thật ra bức tường này cũng là đạo cụ…"

Võ Tiểu Đức đặt tay lên tường, giống như đặt tay ở trên một đống bùn vậy, không tốn sức chút nào đã có thể ấn tay vào sâu bên trong bức tường.

Hắn cứ giữ nguyên tay ở bên trong như vậy mà đi về phía trước, bức tường lập tức bị bàn tay của hắn rạch ra một vết rách dài, hắn vừa đi vừa giơ điện thoại giải thích nói:

"Mọi người đã nhìn thấy chưa? Trên đời có người nào có thể dùng tay không rạch một vết rách dài như vậy không? Chắc chắn là không rồi!"

"Không sai không sai, đây đều là đạo cụ mà chúng ta đặt làm từ trước."

"Đúng vậy, đều là đạo cụ."

Trên màn hình xuất hiện hàng loạt hiệu ứng, một một quả tên lửa lớn bay lên từ dưới màn hình, xuyên qua toàn giao diện phát trực tiếp.

Thật sự là tên lửa a! 500 khối tiền!

Quan trọng nhất chính là số tiền này sạch sẽ, là tiền mà chính mình lao động kiếm được.

Võ Tiểu Đức lập tức nghĩ lại, thật ra mình không nên xóa phần mềm phát sóng trực tiếp này.

Lỡ đâu sau này Vong Linh Chi Thư lại nổi điên giống lần này thì sao, lại muốn hàng ngàn hàng vạn lời tán thưởng thì sao?

Đúng vậy, vì để mình có thể nhanh chóng mạnh lên, vì đề phòng vạn nhất, phải giữ lại tài khoản phát sóng trực tiếp này.

Võ Tiểu Đức mỉm cười nói:

"Tạ ơn các huynh đệ, các huynh đệ 666~ "

"Được rồi, buổi phát trực tiếp đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại các vị vào lần sau!"

Đưa tay nhấn một cái, Võ Tiểu Đức tắt phần mềm phát trực tiếp.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, giãn gân cốt một cái, nói: "Cuối cùng cũng hoàn thành."