Chương 9: Chức nghiệm giả, tạ lễ

Trước mắt bao người, Võ Tiểu Đức ôm 99 đóa hoa hồng đi tới gần Tôn Minh Nguyệt.

Trên mặt Tôn Minh Nguyệt lộ ra vẻ dè dặt ngượng ngùng, hơi cúi đầu nói: "Chán ghét, cần gì phải làm như vậy chứ."

Nàng đã chuẩn bị xong.

Tiếng hoan hô nổi lên bốn phía.

Nhưng một giây sau, khi Võ Tiểu Đức giơ lên 99 đóa hoa hồng thì toàn trường lại yên tĩnh như chết.

Triệu Quân Vũ ngây dại.

Tôn Minh Nguyệt ngây dại.

Trong ánh mắt nam sinh cao lớn kia cũng hiện ra sự ngẩn ngơ và bối rối không biết nên làm gì. Hắn hé miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.

"Tặng cho ngươi." Võ Tiểu Đức mỉm cười nói.

Nhưng không có người đáp lại hắn.

Vẻ mặt của tất cả mọi người vây xem đều ngây ngẩn, dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn cảnh trước mắt.

Không sai.

Võ Tiểu Đức tặng 99 đóa hoa hồng cho nam sinh cao lớn kia!

Vậy thì từ giờ trở đi, tất cả chuyện này đều không liên quan đến Triệu Quân Vũ.

Dù sao người Triệu Quân Vũ thích chính là hoa khôi Tôn Minh Nguyệt. Mà lần tở tình này đã hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì với hai người Triệu Quân Vũ và Tôn Minh Nguyệt.

Bây giờ nhân vật chính đã biến thành Võ Tiểu Đức và nam sinh cao lớn kia!

1 giây.

2 giây.

3 giây.

Mọi người kịp phản ứng. Trên thao trường lập tức phát ra tiếng bàn tán như là núi kêu biển gầm.

Những tiếng ồn ào này dần dần hòa thành tiếng cười vang. Nó như một cơn sóng lấy thao trường làm trung tâm, lan rộng ra toàn bộ trường học.

—— Võ Tiểu Đức đã hoàn thành một lần phá hoại.

Cuối cùng nam sinh cao lớn kai đã kịp phản ứng, nắm chặt nắm đấm nói: "Ngươi muốn chết. . ."

Trong lòng Võ Tiểu Đức lập tức nổi lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Nhưng là một giây sau, chỉ nghe một tiếng vang "Cạch" thật lớn, Võ Tiểu Đức thấy đỉnh đầu của mình toát ra ba ngôi sao lớn sáng chói.

Những người khác không thể trông thấy cảnh này, nhưng Võ Tiểu Đức lại nhìn thấy rõ mồn một không sót chút nào.

Từng hàng chữ nhỏ lạnh lẽo nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn:

"Chúc mừng, ngươi hoàn thành ủy thác!"

"Ngươi thu được sự tán thưởng đến từ tổ tiên của Triệu Quân Vũ!"

"Đẳng cấp tán thưởng: Ba sao(ủy thác có điểm cao nhất)."

"Tổ linh tặng cho ngươi ba điểm hồn lực."

"Hiện tại hồn lực của ngươi là: 3/3."

"Hồn lực là lực lượng bản nguyên tinh khiết nhất trong thể nội của chúng sinh, có thể dùng đến thi triển tất cả chiêu thức."

"Ngươi vừa thức tỉnh hồn lực, đã không còn là phàm nhân, chính thức trở thành một tên chức nghiệp giả!"

"Bởi vì hoàn thành một lần ủy thác, ngươi nhận được một lần tuyên bố nhiệm vụ trên Nguyện Tường!"

"Trừ những thứ trên, bởi vì đẳng cấp tán thưởng đạt đến ba sao cho nên ngươi nhận được phần thưởng ngoài định mức từ tổ linh của Triệu Quân Vũ."

"Xin chờ chốc lát."

"Vị kia tổ linh kia sẽ thông qua Vong Linh Chi Thư, truyền lại tạ lễ ngoài định mức cho ngươi!"

Ủy thác hoàn thành!

Võ Tiểu Đức như trút được gánh nặng, thở phào một cái.

Lúc này, nam sinh đối diện lại lên tiếng.

"Rốt cục ngươi muốn làm gì? Tại sao lại tặng hoa cho ta?" Hắn lạnh lùng nói.

Võ Tiểu Đức liếc nhìn đối phương, chỉ thấy tên nam sinh này đã siết chặt nắm đấm, phảng phất sẽ xuất thủ bất cứ lúc nào.

Nam sinh này cao tầm 1m9. Không chỉ có như vậy, eo của hắn, phần lưng dưới cổ và chân đều rất thô.

Võ Tiểu Đức lập tức đề phòng.

Bình thường mà nói, người thật sự biết đánh nhau sẽ không bị những người toàn thân đều là cơ bắp hù dọa.

Đầu tiên là vì thể trọng bản thân cũng là ưu thế rất lớn, mỡ sẽ mang đến lực lượng và sức chịu đựng. Mà bắp thịt cả người lại đại biểu cho cơ thể có ít mỡ, chí ít mỡ còn có thể giảm xóc tăng khả năng chịu đòn.

Mà trong khi đánh nhau thì không có bất kỳ quy tắc gì. Nếu bắt buộc phải nói ra 1 quy tắc thì chỉ có không từ thủ đoạn làm chết đối thủ.

Trong loại chuyện vật lộn, chém gϊếŧ nguyên thủy như vậy thì có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Đương nhiên, khi phải đối mặt với kẻ địch quá mạnh thì quy tắc này lại biến thành "Không từ thủ đoạn chạy trốn" .

Võ Tiểu Đức từng nhìn thấy một lão lưu manh chính hiệu đánh nhau. Khi hắn bị một đám người vây gϊếŧ, hắn tàn nhẫn móc mắt của một tên sau đó nuốt vào bụng.

Thừa dịp đám người kia còn kinh hoảng, lão lưu manh kia liên tục chém ngã mấy người. Sau đó ỷ vào chính mình da dày thịt béo, thành công thoát khỏi vòng vây.

Đó mới là đánh nhau.

Trên người tên nam sinh trước mắt tỏa ra sát khí, thân thể lại là lưng hùm vai gấu. Nhưng nếu thật sự đánh nhau thì còn chưa biết mèo nào sẽ cắn mỉu nào.

Vào lúc này, đột nhiên Võ Tiểu Đức cảm thấy trong cơ thể mình có một cỗ năng lượng ấm áp tỏa ra toàn thân.

Cỗ năng lượng này đến từ sâu trong linh hồn, tựa như một cỗ sức mạnh trước nay chưa từng có đang dần dần lớn mạnh.

Toàn thân đều có dòng nước ấm trào lên.

Từng hàng chữ nhỏ tỏa óng ánh như băng, tỏa ra khí tức lạnh lẽo xuất hiện trên Vong Linh Chi Thư:

"Ngươi đã là chức nghiệp giả có 3 điểm hồn lực."

" Trong vòng một phút, thực lực của ngươi sẽ không ngừng tăng lên, đạt tới trình độ gấp ba người bình thường. Cường độ linh hồn cũng đang tăng lên tương ứng."

"Xin hãy tiếp tục chờ đợi, đến khi linh hồn của ngươi hoàn toàn ổn định lại thì vị tổ linh kia sẽ hoàn thành tạ lễ của hắn."

Gấp ba. . .đây thật sự là tin tức tốt.

Nhưng Võ Tiểu Đức vẫn không có ý định xuất thủ.

Dù sao có thể không đánh thì không nên đánh.

Mỗi khi gây chuyện đến mức phải đánh nhau thì kết cục đều không tốt.

Sách lược tốt nhất trước mắt chính là chờ đến khi vị tổ linh kia tặng lễ, xem xem trong đó có biện pháp giúp mình đối phó với tình cảnh trước mắt hay không.”