Chương 10: Da^ʍ phụ là gì

Kiều Kiều và Kiều Kiều nhi, chỉ thua kém có một chữ, nhưng hàm nghĩa lại khác xa nhau.

Một là nhũ danh mà nàng không thể hiểu được, một là cách để gọi người yêu mà ai cũng có thể dùng, giống như tiểu tâm can, tiểu bảo bối, vốn chỉ là thủ thật mồm mép tép nhảy, không đáng một xu.

Thịnh Kiều Di nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, biết rõ trong miệng Hạ Diễn lúc ấy không phải là nàng, nhưng trái tim vẫn không nhịn được nhảy thình thịch.

Nàng vỗ về lòng ngực buồn bực, hoá ra chữ viết và âm thanh khác biệt lớn đến như vậy?

Nàng đã đọc qua loại sách “Kiều kiều nhi” không biết bao nhiêu lần, lộ liễu cũng có nhưng cũng không có bất kì cảm giác gì, hôm nay nghe được một màn sống động như vậy, trái tim hay nhiệt độ cơ thể liền không thể khống chế.

Mẹ nàng năm đó cũng chưa từng đề cập đến loại chuyện này dù chỉ một câu.

Qua Nhĩ Giai Bạch Vi là một người phụ nữ tuyệt vời, là nữ nhân thú vị nhất trên đời, đương nhiên đây chỉ là duy nghĩ của Thịnh Kiều Di, ở trong mắt người khác, bà chỉ là một ả da^ʍ phụ, tiếng xấu đồn xa.

E ngại dòng họ Qua Nhĩ Giai này, không ai dám ở trước mặt bà nói ra nói vào, nhưng sau lưng khe khẽ nói nhỏ, ai có thể quản được đây.

Bà và Thịnh Văn Thành cũng có thú vui riêng, Thịnh trạch rộng lớn như vậy, nhưng quanh năm chỉ có Thịnh Kiều Di và Liễu mụ mụ và một nhóm người hầu.

Thịnh Kiều Di có ấn tượng không mấy tốt đẹp đối với cha cả mình. Tuy rằng vẻ ngoài văn nhã, nhưng ánh mắt vẩn đυ.c, bước chân phù phiếm, giống như quả chín rục, ẩn ẩn lộ ra hư thối.

Nhưng mẹ của nàng thì khác, tuy không thường được thấy mẹ, Thịnh Kiều Di lại rất thích bà.

Nàng nghe đám người hầu nhân lúc Bạch Vi không có có mặt, ở phòng bếp khua môi múa mép, liền chạy tới dò hỏi, “Mẫu thân, tại sao lại là da^ʍ phụ?”

Bạch Vi vỗ vỗ tay xuống giường đệm, ý bảo Thịnh Kiều Di lại đây ngồi, ngậm cười hỏi, “Tiểu nha đầu từ đâu mà nghe được?”

Thịnh Kiều Di tựa vào lòng Bạch Vi, ngửi ngửi hương thơm dễ chịu chỉ thuộc về mẹ, thật thà lại ngây thơ nói, “con nghe người hầu trong phòng bếp nói mẹ là da^ʍ phụ, lúc bọn họ nói còn dòm ngó xung quanh, con trốn đi để các nàng không nhìn thấy, các nàng nói xong liền cười khanh khách.”