Chương 6: Mười bảy cũng như bảy (2)

Chương 6: Mười bảy cũng như bảy (2)

Nhiệt độ cơ thể của hắn cao hơn so với người thường một chút, nhiệt khí theo làn da khuếch tán, mơn trớn da thịt non nớt trên má Thịnh Kiều Di. Ngón tay mang theo vết chai mỏng hơi thô ráp, làm tăng thêm xúc cảm chà sát.

Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, nàng căn bản không kịp diễn trò, bản năng cúi đầu lùi lại một chút tránh đi. Cổ tay đập vào ly cà phê, chất lỏng nóng bỏng màu nâu chảy tràn khắp nơi.

Lông mày Hạ Diễn hơi nhíu lại, ý cười vụt tắt, lòng bàn tay siết chặt. Đôi mắt Thịnh Kiều Di mở to, chằm chằm nhìn thẳng vào người đàn ông đang kéo nàng gần sát.

Là muốn bởi vì nàng “Không biết tốt xấu”, bóp chết nàng?

Theo một lực kéo, khoảng cách của nàng và Hạ Diễn tức khắc cần kể, chóp mũi cơ hồ dán lên vạt áo trước ngực người đàn ông .

Tiếng hút khí bốn phía truyền đến, ngay cả một người luôn luôn trầm ổn như Lục Anh Thời cũng đứng dậy, tròng mắt lãnh đạm loé lên kinh ngạc, “Cha nuôi, người có sao không ?”

Cũng không đợi trả lời, nhíu mày phân phó người hầu xung quanh, “Mau đi lấy khối băng và hòm thuốc tới đây!”

“Không cần làm ầm ĩ.” Hạ Diễn lên tiếng ngăn cản, l*иg ngực run lên, màng tai Thịnh Kiều Di theo đó cũng ầm ầm vang lên.

“Có bị nóng không?”

Thịnh Kiều Di chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, hắn đang hỏi l hỏi nàng ư, nhanh nhẹn lắc đầu, sau đó lại lo lắng kinh hoảng nhìn Hạ Diễn.

Hạ Diễn đem nàng kiểm tra hai vòng, xác định cổ tay áo nữ hài chỉ dính một chút cà phê mới buông ra, rủ ra khăn ăn tuyết trắng qua loa chà lau bàn tay phải của mình, kéo lên mọt nụ cười.

“Kiều Kiều rốt cuộc vẫn chỉ là tiểu hài tử, một chút cũng không biết cẩn thận, Anh Thời, con về sau càng phải chăm non Kiều Kiều thật tốt, đừng để những thứ vô tri không có mắt làm nàng bị thương.”

17 tuổi, độ tuổi sớm đã có thể kết hôn sinh con, từ Hạ Diễn trong miệng nói ra phảng phất chẳng khác gì bảy tuổi.

Lục Anh Thời cũng chẳng nhìn Thịnh Kiều Di lấy một cái, cúi đầu trả lời, “Vâng, cha nuôi. Con nhất định sẽ chăm sóc tiểu muội thật tốt, sẽ không để tiểu muội mất một sợi tóc.”

Lời này lọt vào tai Thịnh Kiều Di nghe đến có chú kì quái, Hạ Diễn lại rất vừa lòng, hơi hơi gật đầu, nhìn Lục Anh Thời ôn hòa nói, “Ngồi đi.”

Thịnh Kiều Di nhìn trên mu bàn tay Hạ Diễn đỏ bừng, quan tâm xen lẫn vài phần thiệt tình, “Tứ thúc, tay người đỏ rồi, vẫn nên đi thoa thuốc đi.”

Hạ Diễn cười khẽ, không mấy để ý, “cũng không yếu mềm đến vậy.”

Thịnh Kiều Di cắn môi dưới, rũ đầu lên tiếng, “Đều là con không cẩn thận ——”

Nói một nửa, liền bị người đàn ông cắt ngang.

“Kiều Kiều, đừng nói nữa, hôm nay con không hề làm gì sai, cho dù có làm sai, cũng tuyệt đối không thể cúi đầu, biết không?”

Đây là đạo lý gì?

Thịnh Kiều cũng lười phân tích, dù sao nghe theo lời Hạ Diễn nói là được, gật đầu ngoan ngoãn nói, “Tứ thúc, con đã biết.”

Hạ Diễn híp híp mắt, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của nàng, chung quy vẫn chỉ nói một chữ, “Ngoan.”

Bàn tay hắn đặt trên bàn, chưa lau sạch hoàn toàn, cà phê theo khe hở ngón tay chảy dọc theo khớp xương chậm rãi xẹt qua mu bàn tay người đàn ông.

Thịnh Kiều Di hô hấp đông cứng, bất giác lại nhớ đến những gì mình đã nhìn thấy, về một hình ảnh khác của đôi bàn tay này.

———————-