Chương 29: Biên cương tiểu thành 29

HAMIstore.

=*=*=*=*=

Lần này mục tiêu ám sát của Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch vẫn là tiểu đầu mục, nhưng bọn họ không "xuyên qua" toàn bộ doanh địa, mà bắt đầu từ sườn bên, vòng quanh một khu vực nhỏ, sau khi "quét sạch" mới tiếp tục chuyển qua nơi khác.

So với trước đó, lần này hai người hành động "tinh tế" hơn nhiều, tốc độ hòa hoãn, lúc ám sát cố gắng giảm nhỏ động tĩnh, còn cẩn thận dùng thảm bố da lông bao lại vết thương tránh cho máu chảy ra lan rộng.

Trước đó lúc đào tẩu, Trình Hoài Tiềm thừa dịp hỗn loạn chú ý tới vị trí bị Man tộc phát giác đầu tiên, đại khái vì máu tràn ra khỏi lều trại, bị Man tộc đi tiểu đêm ngang qua chú ý tới dị thường.

Lần đầu ám sát chưa có kinh nghiệm để lại sơ hở. Lần này bất đồng, đã có kinh nghiệm, hai người không nhanh không chậm xuyên qua từng căn từng căn lều trại.

Đương nhiên thả chậm tốc độ hành động cũng còn một nguyên nhân quan trọng, lực lượng thủ vệ tuần tra tăng lên, hai người phải lợi dụng chỗ trống mới có thể di chuyển qua các căn lều.

Man tộc thật sự ngủ rất sâu, mặc kệ là vì đêm qua không được ngủ ngon hay vì uống phải nước cùng trà sữa bỏ thêm nguyên liệu, như vậy càng thuận tiện cho Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm hành động.

Phía chân trời bắt đầu xuất hiện mây trắng, sắc trời dần dần sáng lên.

Tránh sau rèm cửa một căn lều quan sát đội ngũ tuần tra, Trình Hoài Tiềm nhìn thấy ánh ban mai cuối đường chân trời, suy nghĩ một hồi quyết định rút lui.

Bọn họ chỉ là hoàn thành vấn đề được thêm vào, không cần vì lòng tham mà bồi cả mạng nhỏ của mình.

Trình Hoài Tiềm đánh mấy thủ thế với Hạ Thụy Trạch, hai người tìm thời cơ di chuyển qua giữa các lều trại, mượn những tia bóng đêm cuối cùng yểm hộ, nhanh chóng chạy khỏi đây.

Vừa rời xa doanh địa Man tộc, Trình Hoài Tiềm lập tức thả ra chiến mã hổ phách, nhảy lên lưng ngựa duỗi tay về phía Hạ Thụy Trạch, cậu mỉm cười lắc đầu, trở tay thả ra bảo mã hổ phách của mình.

Hành động ám sát trước đó, bọn họ dựa theo khu vực giải quyết Man tộc, trong đó có hai doanh trướng thuộc về tiểu thống lĩnh, cả hai liên thủ thu phục, chiến mã hổ phách này là đạt được từ một trong hai tiểu thống lĩnh.

Trình Hoài Tiềm vì đồng đội cao hứng một hồi, đột nhiên trong lòng lại sinh ra chút tiếc nuối. Bất quá cảm giác này trôi qua rất nhanh, anh cũng không đặc biệt chú ý.

Hai người cưỡi chiến mã theo đường cũ trở lại.

Trình Hoài Tiềm kiểm tra bẫy rập của thủ hạ, nhóm kỵ binh trước đó vì để thuận tiện làm việc đã cởi bỏ khôi giáp nặng trịch trên người, dưới ánh lửa đèn đuốc, vất vả bận rộn mấy canh giờ.

Lúc này trưởng quan muốn nghiệm thu thành quả, ai nấy đều thực khẩn trương, tối qua bọn họ không phối hợp hành động với trưởng quan, lúc làm bẫy rập phi thường ra sức, hy vọng trưởng quan sẽ hài lòng.

Có kỹ năng "Thuật bẫy rập", Trình Hoài Tiềm chẳng khác nào lão thợ săn kinh nghiệm phong phú, lúc nghiệm thu thành quả còn thuận tiện tăng thêm mấy điểm mấu chốt.

Sau khi kiểm tra xong toàn bộ bẫy rập, Trình Hoài Tiềm cho thủ hạ thời gian nghỉ ngơi.

Chỉ là địa điểm nghỉ ngơi thật sự quá mức khủng bố.

Trong sự kinh ngạc của đám kỵ binh, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch vậy mà lại mang theo bọn họ đến một sườn núi gần doanh địa Man tộc nghỉ ngơi, lúc này trời đã tờ mờ sáng, đứng trên sườn núi có thể nhìn thấy tình huống của doanh địa phía dưới.

Đương nhiên, nếu Man tộc ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy tình huống trên sườn núi, nói cách khác, bọn họ chạy thẳng đến đại doanh của địch nhân để giám thị.

Một đoàn kỵ binh kinh nghiệm phong phú theo sau hai vị trưởng quan, nhìn xuống Man tộc cách đó không xa, chỉ cảm thấy tim gan hoảng loạn, chân có chút mềm, chỉ sợ giây tiếp theo Man tốc đuổi đến đây, bao vây đám kiến hôi bọn họ.

Trình Hoài Tiềm lại khác, anh càng chờ mong Man tộc có thể phát hiện ra bọn họ, Man tộc hiện tại chỉ còn mười mấy con chiến mã, dám đuổi đến thì đừng mong chạy thoát.

Còn chuyện không có chiến mã có thể dựa vào chân?

Nếu hai chân có thể chạy qua được kỵ binh, thì chiến mã cũng không trân quý như vậy.

Ở trên sườn núi tìm đươc một vị trí theo dõi rất tốt, Trình Hoài Tiềm hạ lệnh cho kỵ binh xuống ngựa nghỉ ngơi, anh cùng Hạ Thụy Trạch sóng vai ngồi một bên, vừa ăn sáng vừa chỉ chỉ trỏ trỏ thảo luận về đại doanh.

Kỵ binh hai mặt nhìn nhau, không dám lại nghi ngờ mệnh lệnh của trưởng quan, từng người đành nơm nớp lo sợ lấy ra lương khô của mình bỏ miệng, nhưng ai nấy đều trong tư thế chuẩn bị, tuy thời phóng lên ngựa chạy trốn.

Sắc trời càng ngày càng sáng, đại doanh Man tộc ồn ào náo nhiệt lên, có mấy binh sĩ bị lăn lộn một đêm không nghỉ ngơi tốt, ngáp ngắn ngáp dài ra khỏi lều trại, đột nhiên vẻ mặt cứng đờ, hít hít mũi, phát hiện ra chỗ không thích hợp, doanh địa không phải đã được tẩy rửa rồi sao? Thế nào mùi máu tươi vẫn còn nồng đậm như vậy?

Trong lòng nghi hoặc, phía ngoài doanh trướng cũng đã ồn ào cả lên, nhưng nhiều chỗ lại vô cùng yên ắng.

Vẻ mặt của các thủ lĩnh đã không thể dùng từ đen thui để hình dung.

Trong đầu Man tộc không tự chủ dâng lên đồng dạng nghi vấn, Đại Hạ đáng chết còn dám tới? Lại còn thành công? Mà lần này bọn họ ngay cả bóng dáng đối phương cũng không thấy?

Man tộc trong lòng vừa phẫn nộ vừa không nhịn được nổi lên ý lạnh, Đại Hạ rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, vì sao có thể không chút tiếng động tiến vào doanh địa, còn có thể giết chết nhiều người như vậy mà không nháo ra chút động tĩnh?

Ngay lúc tiểu thủ lĩnh đang ở trước mặt mọi người khiển trách hai tiểu thống lĩnh phụ trách việc tuần đêm qua, có Man tộc phát hiện ở sườn núi cách đó không xa có dị thường, không khỏi kinh hô một tiếng.

Tức thì, toàn bộ đại doanh, hơn 1200 Man tộc nháy mắt nhìn về phía sườn núi.

Vừa ăn lương khô vừa chú ý động tĩnh phía dưới, đột nhiên bị nhiều ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm như vậy, nhóm kỵ binh giật bắn người, suýt chút nghẹn chết.

Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch ngồi phía trước lại bất đồng, Hạ Thụy Trạch xem như điệu thấp, chỉ mặt vô biểu tình tiếp tục gặm bánh bao.

Trình Hoài Tiềm tên gia hỏa này tâm mới đen, không chỉ không sợ hãi, còn phối hợp vẫy vẫy tay chào hỏi đám Man tộc phía dưới, thậm chí còn giơ bình nước trong tay làm động tác cụng ly, thực sự kéo hết giá trị thù hận.

"Oành!"

Toàn bộ đại doanh Man tộc thiếu chút nổ mạnh, cảm giác bị khiêu khích khiến bọn họ vô cùng phẫn nộ, đời này chưa từng bị người Đại Hạ vũ nhục qua, trong người chỉ cảm thấy máu dồn lên não, một vài Man tộc thậm chí không đợi lệnh đã nhấc đao gào thét vọt về phía sườn núi.

"Ha ha ha ha ha!"

Thấy vậy Trình Hoài Tiềm còn cười vô cùng vui vẻ.

Đám kỵ binh phía sau đầy mặt kinh khủng nhìn hai vị trưởng quan nhà mình, địch nhân đã đuổi đến rồi, hiện tại không nhanh chạy còn muốn làm gì? Trưởng quan không phải điên rồi chứ?

Hạ Thụy Trạch nhìn Man tộc đang lao đến, lại nhìn qua đồng đội đang cười đến bừa bãi, trong lòng không khỏi hoài nghi trước đây đồng đội có phải thường xuyên bị người chửi rủa hay không, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hào hùng, Man tộc thân thể cường tráng thì thế nào? Số lượng nhiều thì thế nào? Khoảng cách lực lượng xa thì thế nào? Còn không phải bị bọn họ xoay vòng vòng, không ngừng ăn mệt?

Cảm nhận được lạc thú trong này, khóe miệng Hạ Thụy Trạch không nhịn được cũng lộ ra tươi cười.

"Bắn tên!"

Trinh Hoài Tiềm thu lại cảm xúc, vui vẻ đủ rồi, nên làm chính sự, quyết đoán hạ lệnh cho đội kỵ binh phía sau.

Man tộc tố chất thân thể ưu việt, càng thích cận chiến, kỵ binh Đại Hạ tốt khoe xấu che, xem trọng viễn chiến, kỹ thuật bắn tên tất nhiên không tồi.

Trước khi rời khỏi Biên Lộc Thành, Trình Hoài Tiềm đã lệnh cho đội ky binh mang theo mũi tên dự trữ gấp mấy lần bình thường, hiện tại chính là lúc phát huy tác dụng.

Đương nhiên bắn tên đỉnh nhất vẫn là Hạ Thụy Trạch.

Trong tay là "Cung húc nhật" bạch sắc thượng phẩm, còn học qua "Kinh cung" công pháp bạch sắc thượng phẩm, lực lượng lại mạnh hơn người thường mấy lần, cộng thêm kỹ năng "Nhắm bắn chính xác"....

Mang theo một đống ưu thế như vậy, cho dù trước kia chưa từng dùng qua cung tên, nhưng sau khi Hạ Thụy Trạch ra tay, ngoại trừ hai mũi tên đầu tiên có chút lệch, còn lại sau đó đều nhắm đâu chuẩn đó.

Không chỉ độ chính xác ngày càng cao, lực cánh tay cũng càng lúc càng lớn, sau khi đã thuần thục, mũi tên phóng ra thậm chí xuyên qua thân thể một người đâm trúng người phía sau.

Sau khi liên tiếp bắn ra mười mấy mũi tên, Hạ Thụy Trạch bắt đầu thử thay đổi cách chơi, tỷ như đồng thời bắn ra ba mũi tên, thử qua vài lần liền quen tay, một lần bắn ra có thể giải quyết ba Man tộc.

Hoặc là nhắm ba mũi tên liên tiếp vào một đối tượng, như vậy không chỉ lực lượng tăng mạnh, còn cản trở đường trốn, cho dù là tiểu thủ lĩnh muốn tránh cũng khó, không cẩn thận sẽ ăn tên ngay.

Có Hạ Thụy Trạch dẫn đầu, mười tám kỵ binh phía sau cũng liên tục bắn tên, hiện trường không ngừng có Man tộc ngã xuống.

Mấy phút sau, khoảng cách Man tộc cùng kỵ binh đã rút ngắn không đến 50 mét, Trình Hoài Tiềm rốt cuộc hạ lệnh:

"Các người lên ngựa, cứ theo kế hoạch rút lui, hành động linh hoạt chút, tùy cơ ứng biến."

Chuyện đã đến nước này, đội kỵ binh tất nhiên sẽ không bỏ lại trưởng quan chạy trước, cho dù chết cũng phải chết cùng nhau, vì vậy người nào người nấy đứng im tại chỗ không chịu đi.

Trình Hoài Tiềm vẫn luôn ôm cánh tay đứng một bên quan sát tình hình, thấy vậy thì cười như không cười nhìn bọn họ, trêu chọc: "Nhanh chạy đi lề mề cái gì, đừng ở lại đây liên lụy chúng ta."

Nhớ tới thực lực bưu hãn của hai vị trưởng quan, kỵ binh chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh nhanh chóng lên ngựa, hướng về phía xa phóng như điên.

Kỳ quái chính là, sau khi rút lui đến khoảng cách an toàn, tốc độ đội kỵ binh chậm lại, sau đó vị chỉ huy thân hình nhỏ gầy mang theo năm kỵ binh rút về phía Nam, mà vị chỉ huy thân hình cao lớn mang theo mười một kỵ binh còn lại vòng qua phía Bắc.

Hai đội kỵ binh ẩn núp vào một nơi cách xa chiến trường, từ chỗ này có thể nhìn thấy tình hình chiến đấu nhưng lại không khiến Man tộc chú ý.

Cách rút lui của bọn họ rất quái dị, đáng tiếc giá trị thù hận của Man tộc bị Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch kéo đến vững vàng, hơn nữa tầm mắt còn bị cản trở, không nhiều Man tộc chú ý tới hai đội kỵ binh.