Chương 66: Thổ lộ

HAMIstore.

=*=*=*=*=

Đúng lúc này Hạ Văn Hạo cũng tan tầm về nhà, đứng ở cửa cùng người trẻ tuổi kia hàn huyên vài câu, sau đó liền mời vào trong nhà.

"Vợ ơi, là bạn của tiểu Trạch đến tìm nó, nhanh đi gọi tiểu Trạch."

Hạ Văn Hạo rất hiểu nhi tử nhà mình, không thấy tiểu tử kia ở phòng bếp phụ mẹ nấu cơm, khẳng định là còn chưa rời giường.

Không đợi Phương Thanh Duyệt đáp lại, cha Hạ đã cầm lấy điện thoại ở góc tường trực tiếp gọi đến phòng Hạ Thụy Trạch.

Hạ Thụy Trạch kỳ thực đã tỉnh, bởi vì ánh mặt trời thật sự quá chói, lại thêm mùi thơm thức ăn truyền đến, cậu rời giường rửa mặt trải đầu, nghe tiếng điện thoại trong phòng truyền đến, liền hướng về cửa phòng hô lớn:

"Đến đây đến đây!"

Hạ Thụy Trạch tưởng cha mẹ giục mình xuống ăn cơm, cũng không sốt ruột, chỉ mặc quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, sau khi thu thập xong thì cầm theo chiếc quạt hương bồ lắc lư xuống nhà.

"Thơm quá a, mẹ, hôm nay ăn gì vậy?"

Chưa thấy người, âm thanh đã truyền đến, Trình Hoài Tiềm được cha Hạ mời vào đang ngồi trên sofa phòng khách không hiểu sao tim đột nhiên đập nhanh, không tự chủ được đứng lên nhìn về phía cầu thang.

Theo như trong tư liệu, vị thanh niên này tên là "Hạ Thụy Trạch", là người có nhiều điểm tương đồng với đồng đội nhất, vì vậy sau khi sắp xếp xong sự tình ở công ty, Trình Hoài Tiềm liền chạy thành phố Cửu An đầu tiên, chuẩn bị bái phóng Hạ gia trước.

"Muốn ăn ngon còn ngủ lâu như vậy, bỏ cả bữa sáng, mau xuống đi, bạn con tới tìm con đó."

Hạ Văn Hạo tức giận đáp lại, con trai vừa trở về mẹ nó liền chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn, ông cũng rất ghen tị. Nhưng thấy con trai xuống, Hạ Văn Hạo liền yên tâm vào bếp hỗ trợ.

Bạn? Trong lòng Hạ Thụy Trạch có chút nghi hoặc, cậu còn chưa nói với bạn bè ở quê việc mình trở về, ai lại tới tìm cậu nhanh như vậy?

Vừa suy nghĩ vừa bước chân xuống bậc thang cuối cùng, Hạ Thụy Trạch liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Hoài Tiềm đang đứng ở đó.

Tựa như lần đầu hai người gặp lại ở thế giới thứ ba, tất cả ký ức như thủy triều trở về, lần này cũng vậy, vừa liếc mắt một cái, toàn bộ ký ức lập tức thu hồi.

".....Anh!"

Hạ Thụy Trạch kích động quên mất dưới chân là bậc thang, nhất thời dẫm hụt.

Trình Hoài Tiềm vốn đang đi về phía cầu thang, thấy vậy thì lập tức vọt tới, duỗi tay đỡ lấy cậu, hai người nhìn nhau nửa ngày, Trình Hoài Tiềm chào hỏi trước:

"Đã lâu không gặp!"

Cho dù mới hoàn thành xong nhiệm vụ tách ra chiều hôm qua, nhưng trong hiện thực bọn họ đã hơn hai tháng không gặp, chính là đã qua rất lâu!

Hạ Thụy Trạch cũng cười rộ lên, trong âm thanh tràn đầy vui sướиɠ: "Đã lâu không gặp!"

"Tiểu Trạch, con cùng bạn nói chuyện trước đi, cơm trưa cũng sắp xong rồi."

Giọng mẹ Phương từ trong bếp truyền đến, cũng may trưa nay bà chuẩn bị nhiều đồ ăn, đột nhiên có khách đến cũng không sao.

Hạ Thụy Trạch bừng tỉnh, cảm thấy nói chuyện ở đây không tiện, liền nhanh chóng mời Trình Hoài Tiềm lên phòng mình.

"Sao anh tìm được đến đây?"

Vừa đóng cửa phòng, Hạ Thụy Trạch lập tức truy hỏi.

Đây là vấn đề Hạ Thụy Trạch quan tâm nhất, cậu hoàn toàn không nghĩ tới có thể gặp lại đồng đội ở thế giới hiện thực. Hơn nữa không phải ngẫu nhiên gặp lại trên đường, mà là đồng đội trực tiếp tìm đến cửa, nghĩa là Trình Hoài Tiềm có chuẩn bị mà đến.

Trình Hoài Tiềm kể lại, sau khi thế giới tân thủ kết thúc, anh phát hiện những thông tin Hạ Thụy Trạch vô tình đề cập không liên quan đến thân phận cá nhân thì vẫn có thể nhớ được, vì vậy sau khi gặp lại Hạ Thụy Trạch ở thế giới thứ ba anh liền cố ý nói đến chuyện của cậu ở thế giới hiện thực.

Lúc nói chuyện phiếm Trình Hoài Tiềm sẽ cố ý đắm chìm trong chủ đề này, quả nhiên, sau khi rời khỏi thế giới Vô Tận, anh cố hết sức hồi tưởng là có thể nhớ lại một vài tin tức tưởng chừng như không quan trọng.

Mà những tin tức không quan trọng này gộp lại, sẽ phác họa ra một hình tượng nhân vật cụ thể hơn, Trình Hoài Tiềm căn cứ vào điều kiện đã biết sàng lọc ra được ba người, quyết định tự mình tới cửa bái phóng, xem thử có thêm thu hoạch gì không.

Quả nhiên công phu không phụ lòng người, người đầu tiên anh tìm đến lại đúng là Hạ Thụy Trạch.

Trình Hoài Tiềm kể lại nhẹ nhàng, nhưng Hạ Thụy Trạch lắng nghe trong lòng vô cùng phức tạp. Cậu thật sự không nghĩ tới đồng đội lại làm nhiều chuyện như vậy.

Trình Hoài Tiềm ngược lại tràn đầy vui sướиɠ, rốt cuộc cũng tìm được người trong lòng, như vậy sau này sẽ không bao giờ phải quên cậu nữa!

Nghĩ đến đây, Trình Hoài Tiềm đột nhiên có chút khẩn trương, đứng trước mặt Hạ Thụy Trạch theo bản năng sửa sang lại quần áo một chút, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu, ngữ khí trịnh trọng tràn đầy mong đợi hỏi lại một lần:

"Em đồng ý hẹn hò với tôi không?"

Hạ Thụy Trạch lần đầu nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương trên người Trình Hoài Tiềm, có chút muốn cười, sau đó liền bật cười thành tiếng, đôi mắt cong cong trả lời:

"Được a!"

Hạ Thụy Trạch trước đó từng nghĩ, nếu có thể gặp được Trình Hoài Tiềm trong hiện thực thì tốt, cậu khẳng định sẽ không chút do dự mà đáp ứng anh.

Hiện tại giả thiết này đã thành hiện thực, Hạ Thụy Trạch cũng không làm khó mình, quyết đoán đồng ý lời thổ lộ của anh.

Trình Hoài Tiềm vui mừng khôn xiết, vừa cao hứng vừa bối rỗi, duỗi tay kéo Hạ Thụy Trạch vào lòng ôm chặt:

"Anh rất vui! Thật sự rất vui! Gặp được em thật tốt, đó là may mắn của anh!"

"Em cũng rất vui, thật đó!" Hạ Thụy Trạch duỗi tay ôm lại anh.

Hai kẻ lần đầu nói chuyện yêu đương liền quên cả ngồi xuống, cứ vậy đứng ôm nhau tâm sự.

Thẳng đến khi cha Hạ gọi bọn họ xuống ăn cơm, hai người mới thôi kích động, lần này Hạ Thụy Trạch chủ động nắm tay Trình Hoài Tiềm dẫn anh xuống lầu, sau đó hướng về phía cha mẹ Hạ đang khϊếp sợ vì hành động của hai người, giới thiệu:

"Cha mẹ, con còn chưa kịp nói với hai người, con yêu đương rồi, đây là bạn trai con."

"Chú dì khỏe, con là Trình Hoài Tiềm, thật ngại quá, lần này con đi vội vàng, lễ vật chuẩn bị cho hai vị phải một chút nữa mới đến, thật sự ngượng ngùng, đến tối con sẽ chính thức chào hỏi lại."

Được người yêu giới thiệu với người nhà, Trình Hoài Tiềm kích động đến nâng nâng, thẳng đến khi nhìn thấy thức ăn trên tay mẹ Phương mới nhận ra có gì đó không đúng.

Anh vốn đến đây xem thử vận khí, nên chỉ mang theo những lễ vật thăm hỏi bình thường như trái cây quả khô gì đó, căn bản không chuẩn bị gặp mặt cha mẹ tương lai, giờ nghĩ lại đúng là vô cùng thất lễ.

May mắn cha mẹ Hạ đang khϊếp sợ cũng chưa kịp phản ứng lại, trong đầu tràn đầy lời thề son sắt trước đây của con trai, tỏ vẻ nếu không tìm thấy đối tượng thích hợp thì thà cô độc cả đời cũng sẽ không yêu đương, bình thường cũng không ngừng tiêm vào đầu bọn họ tư tưởng, cuộc sống độc thân là vui vẻ nhất, trong lời ngoài ý đều là muốn sống một mình.

Cha mẹ Hạ hôm qua sau khi biết con trai đã từ chức trở về nhà ở, liền trộm ở trong phòng ngủ tính toán một phen, nhận thấy nhi tử dù luôn ở nhà cũng không sao, cho dù sau này bon họ già rồi chết đi, số tiền họ tích góp được cũng đủ để nhi tử sống tốt quãng đời còn lại, lúc này mới chấp nhận hiện thực, yên tâm lại.

Ai ngờ chưa đến một ngày, nhi tử đột nhiên lại lôi ra một người bạn trai?

"A, được, xin chào, xin chào."

Thấy mẹ Phương vẫn chưa phản ứng lại, cha Hạ liền vội vàng tiến lên tiếp đón Trình Hoài Tiềm, mời anh đến nhà ăn, đồng thời âm thầm hối hận bản thân không chuẩn bị trước, hiện tại một thân đồ ở nhà đeo tạp dề, thật sự là quá mất mặt.

Phương Thanh Duyệt càng không cần phải nói, sau khi phản ứng lại thì đánh giá Trình Hoài Tiềm một phen, thầm cảm thán ánh mắt con trai nhà mình thật tốt, nhưng sau đó lại bởi vì con trai không đáng tin cậy mà không nói lên lời, dứt khoát trừng mắt nhìn Hạ Thụy Trạch một cái, tức giận nói:

"Con đứa nhỏ đáng chết này, bạn trai đến nhà mà cũng không biết đường nói trước một tiếng, ta còn chưa kịp trang điểm."

Sau đó Phương Thanh Duyệt nhìn qua Trình Hoài Tiềm, trên mặt nở nụ cười, liên tục nói:

"Được được được, tiểu Trình ăn cơm trước đi, buổi tối lại đến, buổi tối lại đến, để dì chuẩn bị một chút, lúc đó chúng ta mới tính là chính thức gặp mặt a."

Nhìn cha mẹ cùng Trình Hoài Tiềm đều có chút xấu hổ, Hạ Thụy Trạch mới nhận ra mình đã quá kích động, vội vàng tiến lên hòa hoãn bầu không khí.

Cũng may thời điểm Trình Hoài Tiềm thu liễm tính tình thô bạo kiên nhẫn lấy lòng người khác, mọi việc đều thuận lợi, cha mẹ Hạ rất nhanh liền cùng anh trò chuyện. Dù sao bọn họ đều cùng yêu thương một người, Hạ Thụy Trạch chính là đề tài tốt nhất.

Ăn trưa xong, cha mẹ Hạ về phòng nghỉ ngơi, Hạ Thụy Trạch vội vàng lôi kéo Trình Hoài Tiềm đến phòng mình.

Trong lúc dùng bữa, nếu không phải hai người phối hợp ăn ý, nháy mắt ra hiệu đạt thành nhất trí, mỗi khi cha mẹ hỏi bọn họ quen biết thế nào, ở chung ra sao, hai người tránh nặng tìm nhẹ lừa gạt qua chuyện, không thì thiếu chút nữa đã lòi đuôi.

Trình Hoài Tiềm đến quá bất ngờ, thổ lộ cũng quá đột ngột, hai người đều chưa ý thức được cần phải chuẩn bị tốt lý do thoái thác trước.

Cũng không thể nói với cha mẹ bọn họ gặp nhau trong một thế giới khác, trong quá trình ở chung ít đến đáng thương chính là sóng vai giãy giụa cầu sinh?

Cùng lúc đó, Trình Hoài Tiềm gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, lễ vật được chuẩn bị đặc biệt cho cha mẹ Hạ cũng đang trên đường đến thành phố Cửu An.

Đôi tình nhân mới ra lò nằm trên giường ngủ của Hạ Thụy Trạch, ở giữa đặt một cái notebook, mỗi người cầm một cây bút, cùng nhau biên soạn chuyện xưa của bọn họ, thỉnh thoảng còn bị sức tưởng tượng của đối phương chọc cười đến đau bụng, mãi đến khi hoàn thành xong, Trình Hoài Tiềm cả đêm chưa ngủ thoải mái ôm Hạ Thụy Trạch vào lòng thϊếp đi.

Ngủ trưa xong, Hạ Văn Hạo cùng Phương Thanh Duyệt trước khi đi làm còn tính chào hỏi nhi tử và bạn trai một tiếng, kết quả nghe thấy trong phòng Hạ Thụy Trạch vô cùng im ắng, liền dứt khoát không quấy rầy hai người nghỉ ngơi, tự đi làm trước.

Lần nữa tỉnh lại, gió bên ngoài cửa sổ hiu hiu, mơ hồ truyền đến tiếng chim hót trong trẻo, xung quanh an nhiên tĩnh lặng, người yêu nằm trong lòng, không có gϊếŧ chóc, không cần suy xét đến nguy hiểm cùng nhiệm vụ, cũng không cần bận tâm công việc, hai người có thể an tâm chợp mắt ngủ trưa, Trình Hoài Tiềm vô cùng thỏa mãn, không nhịn được cúi đầu hôn lên mái tóc Hạ Thụy Trạch.

Hạ Thụy Trạch cũng theo đó mà tỉnh, nhưng hai người đều không có ý định đứng dậy, tiếp tục ôm nhau nhỏ giọng trò chuyện.

Thời điểm ở thế giới nhiệm vụ thứ ba Trình Hoài Tiềm có nhắc qua anh từng đến công ty Hạ Thụy Trạch tìm người, sau Hạ Thụy Trạch lại chủ động nói cậu đã từ chức trở về quê nhà, hiên tại hai người chính là đang ở quê Hạ Thụy Trạch, Hạ Thụy Trạch cũng không khuyên nhủ anh, đối với tình trạng trước mắt của bọn họ, cống hiến hết mình cho công việc kỳ thật không phải điều quan trọng nhất.

Trình Hoài Tiềm gật đầu tán đồng, sau đó lại nói, anh cũng muốn gác lại đống công việc vặt vẵn tẻ nhạt mỗi ngày ở bên Hạ Thụy Trạch, nhưng trước mắt còn có rất nhiều chuyện phiền toái đang chờ anh giải quyết, tạm thời không thoát thân được.

Thấy Hạ Thụy Trạch nghi hoặc, Trình Hoài Tiềm cũng không giấu giếm, nói ra băn khoăn cùng kế hoạch của mình.

Là người tiến vào thế giới vô tận, Trình Hoài Tiềm đương nhiên cũng đã "chết" qua một lần, khác với Hạ Thụy Trạch tử vong ngoài ý muốn, Trình Hoài Tiềm là bị người hãm hại chết.

Nếu xếp hạng các đại gia tộc có thế lực ở Hoa Quốc, Trình thị có thể lọt vào top 5, Trình đại gia tộc đã truyển thừa qua 5 đời, tất cả công việc kinh doanh hiện tại đều do Trình Hoài Tiềm chỉ mới 28 tuổi kiểm soát chặt chẽ.

Tình huống bất thường này đương nhiên không phải bởi vì Trình gia quá xem trọng tiềm lực của thế hệ trẻ, hào phóng giao phó quyền lực, mà hoàn toàn do Trình Hoài Tiềm một đường thủ đoạn thiết huyết đoạt được.

Gia chủ đời thứ 3 của Trình gia, cũng chính là ông nội của Trình Hoài Tiềm rất có tài trong kinh thương, không ngừng mở rộng bản đồ thương nghiệp của Trình gia đến trạng thái cường thịnh nhất, nhưng về cuộc sống cá nhân lại quá mức hoa tâm bạc tình.

Ngoại trừ vợ cả, còn có 8 người vợ lẽ được gia tộc thừa nhận, hài tử tổng cộng 15 người.

Trong đó, cha Trình Hoài Tiềm là con trai út do vợ cả sinh ra, là kiểu già còn có con, lúc sinh ra không ít con của vợ lẽ đã trưởng thành, vì vậy từ nhỏ đến lớn chịu đủ các loại chèn ép, cuối cùng dưỡng thành tính tình nhu nhược không biết tranh giành.

Ông ấy đúng là chiếm được thân phận con vợ cả, nhưng ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được, vì vậy Trình Hoài Tiềm từ khi sinh ra cho đến lớn, đủ loại âm mưu dương mưu đều đã trải qua không biết bao nhiêu lần, tính tình ngày càng quái gở thô bạo.

Tám năm trước ông nội bệnh nặng, trước lúc lâm chung vẫn giao lại gia nghiệp Trình gia cho cha của Trình Hoài Tiềm.

Lúc đó đám người cùng thế hệ đương nhiên không cam lòng từ bỏ đại gia nghiệp này, vì vậy tiếp nhận Trình gia không đến hai năm, cha Trình đã bị ám toán trọng thương, thân thể xuống dốc không phanh.

Năm đó Trình Hoài Tiềm mới 20 tuổi chủ động tiếp nhận quyền lực trong tay phụ thân, vượt ngoài dự đoán của mọi người cường thế khống chế Trình thị, thủ đoạn tàn nhẫn loại bỏ tất cả người khác ra khỏi trung tâm quyền lực của Trình thị, hợp nhất toàn bộ Trình thị thành một, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Đương nhiên, hành động của anh đã chạm đến lợi ích của đám chi thứ, những người đó xem anh là cái đinh trong mắt, ẩn nhẫn nhiều năm, mọi cách trù tính, cuối cùng thành công thiết kế Trình Hoài Tiềm vào một vụ tai nạn xe cộ nhìn như ngoài ý muốn.

Nếu kế hoạch của bọn họ thành công, chỉ cần Trình Hoài Tiềm chết, Trình gia sẽ lập tức sụp đổ, mỗi nhà tự nhiên có thể nhân cơ hội này phân chia cắn nuốt lợi ích khổng lồ.

Nhưng kế hoạch hoàn hảo không chút sơ hở của bọn họ không hiểu sao lại thất bại, Trình Hoài Tiềm không chỉ không chết, thậm chí còn không chút tổn hao gì đứng dậy ở hiện trường vụ tại nan, vì vậy, bọn họ liền nhận được sự trả thù điên cuồng của anh.

Chỉ có Trình Hoài Tiềm biết, anh xác thật đã bị ám toán thành công.

Cho nên hiện tại Trình Hoài Tiềm tạm thời không có cách nào thoát thân khỏi đống việc vụn vặt này, anh chuẩn bị sau khi dọn sạch toàn bộ phần tử nguy hiểm trong thế giới thực, sẽ giao lại sản nghiệp Trình thị cho người chuyên nghiệp đại diện xử lý, đến lúc đó anh mới có thể nhẹ nhàng thoát thân.

Hạ Thụy Trạch lần đầu nghe Trình Hoài Tiềm nhắc tới tình huống phức tạp trong gia tộc, nhịn không được sờ sờ tóc anh, chủ động ôm người vào lòng an ủi: "Nếu cần hỗ trợ có thể nói với em."

Cái khác không nói, thể chất của Hạ Thuỵ Trạch ở thế giới hiện thực đã sớm vượt qua người bình thường, hơn nữa các loại công pháp kiếm pháp đã học qua sẽ không quên đi, chỉ cần luyện lại lần nữa là có thể trở thành một đại sư võ thuật trong thế giới thực. Không làm được gì nhiều nhưng làm một tay đấm thì dư dả.

Trình Hoài Tiềm chỉ cảm thấy bạn trai đang yêu không chịu được, phiền lòng gì đó nháy mắt ném ra sau đầu ngược lại đè Hạ Thuỵ Trạch xuống không ngừng xoa nắn, đảm bảo với cậu:

"Yên tâm, anh có thể thu phục được một lần thì vẫn thể làm được lần thứ hai, trước đó nương tay là vì xem ở việc bọn hắn cũng họ Trình, không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, đây là sai lầm của anh."

Lúc nói chuyện, trong mắt Trình Hoài Tiềm loé lên hung quang.

Nói thật ra, nếu không tiến thế giới Vô Tận, thủ đoạn của anh nhiều nhất cũng chỉ là đả kích sản nghiệp của đối phương, không liên quan đến mạng sống cá nhân, nhưng trải nghiệm trong thế giới Vô Tận đã hoàn toàn đem con mãnh thú trong anh thả ra, người khác đã xem trọng cái mạng nhỏ này của anh như vậy, sao anh có thể nương tay?

Đột nhiên nhớ tới gì đó, Trình Hoài Tiềm hỏi: "Em lúc đó chết thế nào?"

Thế giới tân thủ thì không biết, đến thế giới thứ 3 vì phải mang theo tân nhân nên không tiện đàm luận những vần đề liên quan, đây đúng là lần đầu hai người nói về cái chết của mình.

Hạ Thụy Trạch cười khổ kể lại tai hoạ bất ngờ mà mình gặp phải, Trình Hoài Tiềm nghe xong chân mày cau lại, lập tức gọi điện thoại tìm hiểu tin tức liên quan.

Nghe xong, đôi mắt anh càng thêm u ám.

"Làm sao vậy?"

Hạ Thụy Trạch duỗi tay sờ sờ mặt Trình Hoài Tiềm, nhạy bén nhận ra cảm xúc của anh không đúng.

"A, thật đúng là khéo, kẻ thù của em chính là kẻ thù của anh...."

Hạ Thụy Trạch ngẩn ra, nghe xong giải thích mới biết, kẻ say rượu lái xe đâm chết cậu chính là một tộc nhân từng bị Trình Hoài Tiềm đuổi ra khỏi Trình gia, lần đó cũng tham dự tính kế Trình Hoài Tiềm, bởi vì kế hoạch ủ mưu nhiều năm rốt cuộc sắp thành công, không kìm được vui sướиɠ mà muốn chúc mừng trước, cả đêm cuồng hoan sau đó thì đâm chết Hạ Thuỵ Trạch dậy sớm đi làm.

"Thật đúng là khéo a..."

Sắc mặt Hạ Thuỵ Trạch đanh lại, lẩm bẩm một câu.

Cậu cũng đã sớm không còn là tiểu bạch thỏ của thế giới hoà bình, hiện tại trong đầu đều là phương pháp trả thù không được luật pháp cho phép.

"Không tức giận, không tức giận, đừng vì đám rác rưởi đó mà giận hỏng thân mình, yên tâm, anh sẽ tính cả phần của em, làm cho bọn chúng phải trả giá gấp bội!"

Trình Hoài Tiềm vội vàng vỗ vỗ lưng Hạ Thuỵ Trạch trấn an, vì vậy dưới ánh trời chiều ấm áp, hai người lại ở trong phòng ôm nhau thương lượng đủ loại kế hoạch đen tối.

Buổi tối, cha mẹ Hạ về đến nhà, hoàn toàn không nhìn ra đôi tình nhân trẻ tuổi cười cười nói nói vui vẻ sau lưng đang mưu kế chuyện gì.

Khác với buổi trưa, Phương Thanh Duyệt hiện tại trang điểm ăn diện một phen, y phục cùng trang dung đoan trang hoa mỹ, Hạ Văn Hạo cũng một thân tây trang giày da vô cùng phong độ, hai người đứng chung một chỗ ôn hoà hữu lễ tiếp đón Trình Hoài Tiềm cũng một thân tây trang chính thức cùng một đống lễ vật trên tay.

Hai bên khách khí hàn huyên, tựa như buổi trưa căn bản chưa từng găp qua, đây là lần đầu Trình Hoài Tiềm đến bái phóng, chỉ có một mình Hạ Thuỵ Trạch vẫn đang mặc quần áo ở nhà mới là khác người.

Trình Hoài Tiềm sau khi cha mẹ cậu trở về liền lấy cớ ra ngoài một chuyến, thì ra là muốn đi đổi một thân lễ phục. Cha mẹ cũng thật là, rõ ràng đã tan tầm, còn về phòng thu thập một phen, tình huống trước mắt thật sự rất thú vị, chỉ có Hạ Thuỵ Trạch không chút ăn nhập đang cười đến đau bụng lảo đảo đi về phía sofa.

Trình Hoài Tiềm vội vàng duỗi tay ôm lấy Hạ Thuỵ Trạch, để cậu dựa vào lòng mình.

Hạ Văn Hạo cùng Phương Thanh Duyệt xem như chính thức gặp mặt bạn trai nhi tử, bù đắp lại tiếc nuối buổi trưa, xong liền trở về phòng thay y phục, bắt đầu chuẩn bị bữa tối phong phú cho hai đứa nhỏ.

"Được rồi, đi đi đi, anh cũng đi thay đồ, mọi người cũng thật thích diễn kịch."

Hạ Thụy Trạch cười đủ, vội vàng đẩy Trình Hoài Tiềm lên lầu, gia hoả này đã gọi người mang đến một rương hành lý đặt ở phòng cho khách trên lầu 3, quần áo ở nhà hay đồ ngủ đều có, cũng không cần phải mặc lễ phục làm trò trong nhà.

Bữa tối trên bàn, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm trả lời các vấn đề của hai vị phụ huynh vô cùng trôi chảy, bọn họ đã trao đổi khẩu cung qua, mặc kệ người khác có tin hay không, dù sao bọn họ chính là ngẫu nhiên tương ngộ nhất kiến chung tình. Mà tình huống chân thật kỳ thực cũng không khác nhiều lắm.

Sau khi biết Trình Hoài Tiềm sẽ ở lại một ngày, cha mẹ Hạ đều biểu đạt hoan nghênh. Dù sao trong nhà không ít phòng dành cho khách, ở dư dả.

Bọn họ lại không biết, vui vẻ hàn huyên cả buổi tối, cha mẹ Hạ tự nhận hiểu biết không ít về bạn trai của nhi tử nhà mình, sau khi hài lòng thả hai đứa nhỏ rời đi, Trình Hoài Tiềm liền ra khỏi phòng dành cho khách, gõ gõ cửa phòng Hạ Thụy Trạch.

Đối mặt với người yêu đang đầy mặt đáng thương cố ý mở to hai mắt cầu vào cửa, Hạ Thuỵ Trạch cũng vì Trình Hoài Tiềm không biết xấu hổ mà cảm thấy đỏ mặt, nhưng lại không thể không mềm lòng mang người vào phòng ngủ của mình.

Sau đó cậu liền bị Trình Hoài Tiềm quấn chặt đến sắp hít thở không thông.

Trình Hoài Tiềm áp vào trán Hạ Thuỵ Trạch, hai mắt nhìn cậu nóng rực, ngữ khí hưng phấn nói:

"Anh đã sớm muốn làm như vậy, thật tốt, hiện tại em là của anh, toàn bộ đều là của anh."

Nói xong, không đợi Hạ Thụy Trạch thuận khí, lần thứ hai hôn lên.

Hạ Thụy Trạch xem ở việc hôm sau gia hoả này phải rời đi nên mới mặc kệ anh, chứ không phải vì cậu cũng cảm nhận được lạc thú của việc hôn môi đâu.

Nhưng hiện thực là, ngày hôm sau Trình Hoài Tiềm cũng không có rời đi, ngược lại còn dọn bàn làm việc đến thư phòng Hạ Thuỵ Trạch, vừa làm việc từ xa vừa yêu cầu Hạ Thuỵ Trạch ở bên cạnh bồi mình.

Hạ Thụy Trạch bất đắc dĩ chỉ đành vừa phác thảo bản vẽ phòng tập gym vừa hoạt động trong phạm vi 3m xung quanh Trình Hoài Tiềm, cho dù hai người đều bận việc của mình, nhưng chỉ cần ánh mắt ngẫu nhiên chạm nhau, trong không khí liền sẽ toát ra bong bóng hường phấn, đương nhiên, Hạ Thuỵ Trạch cũng sẽ bị kéo qua ôm hôn đến khi chân mềm nhũn.

Cứ như vậy, việc Trình Hoài Tiềm rời đi cứ kéo dài một ngày lại một ngày, thẳng đến ngày thứ 5 không còn cách nào khác hai người mới buộc phải tách ra, anh rời khỏi công ty quá gấp gáp đột ngột, mấy ngày nay chỉ có thể giải quyết công việc từ xa, những công tác cần anh có mặt tự mình xử lý đã không thể kéo dài được nữa.

Tài xế đã đứng chờ ngoài cửa lớn, nhưng Trình Hoài Tiềm vẫn chỉ lo đè người yêu ở trên tường điên cuồng hôn môi, Hạ Thuỵ Trạch rốt cuộc đẩy anh ra, đôi mắt nhuộm một tầng hơi nước, thở phì phò nhắc nhở: "Cần phải đi rồi, thời gian sắp không kịp nữa."

Lại thấy hai mắt Trình Hoài Tiềm cương quyết, ôm chặt Hạ Thuỵ Trạch, hưng dữ nói: "Chờ anh, anh sẽ nhanh chóng xử lý xong công việc trở về với em."

Trình Hoài Tiềm lần đầu tiên cảm thấy công việc thật sự quá phiền phức, anh vừa mới tìm được người yêu, lại không cho bọn họ ở bên nhau được mấy ngày. Trình Hoài Tiềm đang oán giận rõ ràng đã quên một cách có chọn lọc, hai người đã quấn lấy nhau mấy ngày nay.