Chương 9: Biên cương tiểu thành 9

HAMIstore.

=*=*=*=*=

Sắc mặt đầu lĩnh Man tộc đã biến đen, trên người trải dài vết thương, nhưng hắn vẫn kiên trì chống đỡ, thậm chí còn liên tục công kích về phía này.

Trình Hoài Tiềm cùng đầu lĩnh Man tộc song song chém về phía đối phương, cả hai đồng thời lui lại, Hạ Thụy Trạch vọt tới muốn đỡ lấy Trình Hoài Tiềm, ngược lại bị anh đẩy ra: "Nhanh, xử lý hắn!"

Đầu lĩnh Man tộc té ngã trên mặt đất, giãy giụa muốn đứng lên tiếp tục công kích nhưng toàn thân đã sớm vô lực, Hạ Thụy Trạch có thể đơn giản giải quyết hắn.

Hạ Thụy Trạch không dám chần chờ, dựa theo chỉ thị của Trình Hoài Tiềm đích thân kết liễu tên đầu lĩnh, đồng hồ một trận rung động, tuy trong quá trình chiến đấu đồng hồ vẫn luôn truyền đến nhắc nhở, nhưng Hạ Thụy Trạch biết, lần này giết chết đầu lĩnh chiến tích được tính lên đầu cậu.

"Tình huống của anh thế nào rồi? Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây."

Hiện tại không phải lúc so đo về chiến tích, Hạ Thụy Trạch vội chạy đến đỡ lấy Trình Hoài Tiềm hỏi thăm tình hình của anh.

"Tạm thời còn chưa chết được, cậu nhổ hết mũi tên trên người bọn họ xuống đi, nếu không sẽ làm bại lộ vị trí cậu ẩn nấp, xử lý xong chỗ này chúng ta lại đi."

Trình Hoài Tiềm nhe răng, khuôn mặt tràn đầy tà khí, lúc mới bị chém sẽ không có cảm giác gì, nhưng hiện tại thì khác, miệng vết thương đồng loạt truyền đến từng trận đau đớn, anh cảm thấy bản thân sắp không kiên trì nổi nữa rồi.

Hạ Thụy Trạch bừng tỉnh, thì ra trước đó Trình Hoài Tiềm lấy đi mũi tên là vì muốn yểm hộ vị trí của cậu.

Hạ Thụy Trạch tùy tiện xé xuống một miếng vải quấn lấy bàn tay, đem mũi tên trên người đám Man tộc rút ra vứt qua một bên, còn tranh thủ chạy về tửu lâu Cát Tường xử lý hiện trường, che giấu bí mật trên gác mái, sau đó quay lại tiểu viện cõng Trình Hoài Tiềm lên chạy đi.

Trình Hoài Tiềm miễn cưỡng thanh tỉnh thần chí, chỉ huy Hạ Thụy Trạch chạy trốn vào hẻm nhỏ, anh biết một căn nhà có thiết kế hầm trú ẩn, hai người bọn họ có thể trốn ở đó.

Người nhà đó chưa kịp chạy trốn đã bị Man tộc tìm được, Trình Hoài Tiềm nghe thấy động tĩnh chạy tới giúp đỡ báo thù, vì vậy lúc sắp chết chủ hộ liền nói lại vị trí hầm trú ẩn cho anh.

Trình Hoài Tiềm nghe theo lời ông ấy tìm đến căn hầm trú ẩn, quả nhiên vô cùng bí mật, giấu ở phía sau tủ bát trong phòng bếp, cần phải đẩy tủ bếp qua một bên mới có thể nhìn thấy cửa hầm, đồng dạng người khác cũng rất khó nghĩ đến việc điều tra chỗ này.

Trong hầm có đặt một tấm vãn gỗ làm giường, ở góc còn chất một ít lương thực.

Hạ Thụy Trạch đặt Trình Hoài Tiềm đang bị thương lên ván gỗ, lại nhanh chóng đứng lên rời khỏi hầm dọn dẹp sạch những dấu vết bọn họ lưu lại trên đường.

Chờ xử lý xong mọi chuyện, Hạ Thụy Trạch lấy một ít vải bố sạch sẽ từ trong phòng chủ nhà, lại dùng mấy thùng gỗ đựng ít nước mang trở lại trong hầm, phát hiện Trình Hoài Tiềm đã bất động trên mặt đất.

Hạ Thụy Trạch sửng sốt, vội lấy điện thoại mở đèn pin, ngón tay run rẩy đặt dưới mũi Trình Hoài Tiềm.

May quá! Vẫn còn hô hấp!

Thở nhẹ ra một hơi, mượn ánh sáng, Hạ Thụy Trạch bắt đầu giúp Trình Hoài Tiềm rửa sạch miệng vết thương.

Trình Hoài Tiềm khác với nam sinh áo thun quần jean từng té xuống trước mặt Hạ Thụy Trạch lúc đó, hai người họ cùng nhau kề vai sát cánh, giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, cũng đã xem như là bằng hữu.

Người xa lạ tử vong cùng bằng hữu tử vong, rõ ràng người sau mang đến cho cậu đả kích lớn hơn.

Vì vậy Hạ Thụy Trạch cự tuyệt kết quả kinh khủng kia, tận lực cứu trợ Trình Hoài Tiềm.

Hạ Thụy Trạch không phải nhân viên y tế chuyên nghiệp, cậu chỉ biết rửa sạch miệng vết thương, sau đó dùng băng vải nhận được từ bảo rương quấn lại.

May mắn chính là, khen thưởng từ trận thảm chiến vừa rồi hiện tại đang lục tục xuất hiện trong không gian.

Ghi chú số lượng Man tộc bị Hạ Thụy Trạch giết chết tổng cộng là 12 tên, chia ra làm bốn loại nhắc nhở:

[ Giết chết một binh sĩ Man tộc phổ thông: lực lượng +0,1 ]

[ Giết chết một tinh anh Man tộc: lực lượng +0,1; nhanh nhẹn +0,1; thể chất +0,1 ]

[Giết chết một tiểu đầu mục Man tộc: lực lượng +0,2; nhanh nhẹn +0,2; thể chất +0,2 ]

[Giết chết một đại đầu mục Man tộc: lực lượng +0,5; nhanh nhẹn +0,5; thể chất +0,5; tinh thần +0,5 ]

Trong đó binh sĩ Man tộc bình thường có 8 người, nhận được ba rương gỗ, lần lượt là ba cuộn băng vải, một thùng nước khoáng cùng một khối thịt nướng.

Tinh anh Man tộc hẳn là người đi theo đại đầu mục, cúng chính là bốn thân vệ kia, trong đó có một người chết trong tay Hạ Thụy Trạch, nhận được một lọ thuốc trị thương:

[ Dược Thủy Khôi Phục: có hiệu quả cầm máu giảm đau đơn giản, giúp khôi phục thương thế ở một mức độ nhỏ, dùng để uống, có thể sử dụng chồng lên ]

Hạ Thụy Trạch vừa nhìn thấy cái này lập tức lấy dược thủy khôi phục từ trong không gian ra, lọ thủy tinh lớn tầm một ngón tay, bên trong có ít chất lỏng trong suốt.

Cậu cũng không biết thứ bên trong rốt cuộc là cái gì, nhưng đến hiện tại những đồ vật nhận được sau khi giết chết Man tộc đều rất đáng tin, Hạ Thụy Trạch lựa chọn tin tưởng bình thuốc này.

Cậu cẩn thận nâng đầu Trình Hoài Tiềm dậy, đem lọ thuốc đặt bên miệng anh, từng chút từng chút đổ cho anh uống.

Trình Hoài Tiềm tuy hôn mê, nhưng không hoàn toàn mất đi cảm giác, vô cùng phối hợp nuốt thuốc xuống.

Một lọ dược thủy rất nhanh đã thấy đáy, không lâu sau Hạ Thụy Trạch chú ý thấy đôi mày dù hôn mê vẫn luôn nhíu chặt của Trình Hoài Tiềm rốt cuộc cũng buông lỏng, xem ra thuốc đã có hiệu quả, cậu cuối cùng cũng có thể yên tâm hơn chút.

Rót xong dược thủy khôi phục, Hạ Thụy Trạch tiếp tục giúp Trình Hoài Tiềm rửa sạch miệng vết thương, mấy vết thương này có cái nông có cái sâu, nhìn rất rợn người, có một cái thậm chí nhìn thấy cả xương, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Hạ Thụy Trạch cẩn thận rửa sạch từng miệng vết thương, dùng băng vải quấn từng vòng từng vòng một đến kín mít, xử lý sạch sẽ nhất có thể.

Nhưng càng lúc tâm trạng Hạ Thụy Trạch càng thêm phức tạp, thẳng đến lúc ngất xỉu Trình Hoài Tiềm cũng không biểu hiện ra chút dáng vẻ khó chịu nào, thậm chí còn cười cười với người đang cõng mình.

Thật không biết lúc đó anh rốt cuộc phải nhẫn nhịn bao nhiêu mới lộ ra tươi cười như vậy, giờ khắc này, đáy lòng Hạ Thụy Trạch đột nhiên sinh ra thật sâu kính nể.

"Nhìn say mê rồi?"

Ngay lúc Hạ Thụy Trạch xử lý xong vết thương, đang nhìn chằm chằm băng gạc quấn như cái bánh chưng đến phát ngốc thì đột nhiên nghe thấy âm thanh, cậu kinh hỷ ngẩng đầu, quả nhiên thấy Trình Hoài Tiềm đã tỉnh, còn tươi cười nhìn mình, giọng anh có chút khàn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện đùa cợt.

Trong căn hầm tối tăm chỉ có ánh đèn từ di động đang phát ra ánh sáng, đôi mắt sâu hút thâm thúy của Trình Hoài Tiềm phá lệ lóe sáng.

"Phụt" Hạ Thụy Trạch nhịn không được bật cười, trong giọng nói mang theo kinh hỷ cùng vui sướng: "Nói bậy gì đó, anh cảm thấy thế nào rồi?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Trình Hoài Tiềm gật gật đầu, anh đúng là có cảm giác đã tốt hơn rất nhiều, đau đớn cũng không còn mãnh liệt như trước đó, vết máu dính nhớp trên người cũng đã được rửa sạch, cả người thoải mái hơn không ít.

Tay vừa chuyển, một lọ dược thủy khôi phục xuất hiện trong tay Trình Hoài Tiềm: "Cái của cậu có phải đã đưa tôi dùng rồi không? Cái này cho cậu."

Trình Hoài Tiềm cũng không phải gì cũng không biết, trong mê man anh cảm giác được Hạ Thụy Trạch cho mình uống thứ gì đó, chờ anh tỉnh lại kiểm tra không gian của mình, lập tức ý thức được Hạ Thụy Trạch có khả năng cũng nhận được dược thủy khôi phục, sau đó đưa cho anh dùng.

Hạ Thụy Trạch nhìn dược thủy khôi phục trong tay Trình Hoài Tiềm, ánh mắt sáng lên, lời nói ra lại nằm ngoài dự kiến của anh.