Chương 2

Trong phòng thẩm vấn.

“Từ Minh Lãng năm nay 26 tuổi, quê quán ở Bắc Kinh, năm 2012 học tại Học viện Âm nhạc Tân Hải sau khi tốt nghiệp vẫn ở lại Tân Hải, trong thời gian đó từng đi ca hát ở quán bar và làm các loại công việc bán thời gian theo miêu tả của người xung quanh thì anh có tính cách vui vẻ, tinh thần ổn định không có sở thích xấu hay tiền án tiền sự nào. Nhưng mà trong lúc anh làm việc ở quán bar trước sau gϊếŧ chết tổng cộng mười hai người vô gia cư hơn nữa sau mỗi lần gây án đều lưu lại một hình vẽ là khối rubik ở hiện trường có lúc là vẽ trên giấy, còn có lúc lại dứt khoát lấy máu của nhạn nhân vẽ trên mặt đất. Các phương tiện truyền thông gọi anh là “Kẻ sát nhân khối rubik”.”

Giáo sư Khang khép tư liệu lại lấy ra một tấm ảnh đẩy tới trước mắt Từ Minh Lãng: “Anh nhìn có quen không?”

Trong ảnh là một cái búa rỉ sét loang lổ phía dưới cán gỗ hơi trơn nhẵn hiển nhiên là do chủ nhân nhiều lần cầm nắm tạo thành.

Thấy Từ Minh Lãng không phản ứng giáo sư Khang thu lại ảnh nói: “Không cần khẩn trương hôm nay chỉ là làm giám định tâm thần tôi không phải cảnh sát, điều tra vụ án không phải là trách nhiệm của tôi. Chúng ta chỉ là nói chuyện đơn giản được chứ?”

“Như vậy chúng ta trước tiên tự giới thiệu về nhau đi…”

“Không cần.” Từ Minh Lãng ngắt lời “Anh tên gì cũng không quan trọng.”

Giáo sư Khang không cảm thấy bị xúc phạm mà rất vui vì thanh niên lên tiếng: “Tại sao?”

“Thế giới này đều là giả sớm muộn gì anh cũng phải biến mất nói cũng không có ý nghĩa.”

Giáo sư Khang dường như đồng ý gật đầu dụ dỗ đối phương nói tiếp: “Anh cảm thấy tất cả đều là giả, là ảo giác? Bao gồm cả tôi?”

Từ Minh Lãng nhún nhún vai.

Giáo sư Khang gật đầu: “Tôi có một câu hỏi.”

“Anh cứ hỏi đi.”

“Cho tới nay mục tiêu của anh đều là những người vô gia cư không có chỗ ở nhưng người cuối cùng gϊếŧ lại là một nhân viên bán hàng rồi chôn xác rất cẩu thả trong vườn hoa gần căn hộ nhưng bởi vì mùi quá nồng ngày hôm sau đã bị hàng xóm phát hiện báo cảnh sát. Điều này có liên quan gì đến “ảo giác” mà anh nói không?” Giọng điệu của giáo sư Khang bình thản giống như anh ta không phải đối mặt với kẻ gϊếŧ người hàng loạt mà là nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân.

“Nếu anh muốn biết đáp án thì đây chính là một câu chuyện rất dài.”

Thân thể Từ Minh Lãng nghiêng về phía trước đem cơ thể mình kề sát vào mặt bàn lạnh như băng, một đôi mắt lại lướt qua ống kính phía sau giáo sư Khang cậu chậm rãi lộ ra một nụ cười khinh miệt.

Giáo sư Khang thực hiện cử chỉ “Cậu cứ tiếp tục nói”.

“Anh có tin rằng con người sẽ biến mất không?”

“Biến mất?” Giáo sư Khang còn đang suy nghĩ đến độ chính xác của từ ngữ này Từ Minh Lãng lại tranh thủ giải thích với anh ta:

“Chuẩn xác mà nói là sự tồn tại của cô ấy bị xóa sổ khỏi thế giới này…”

.........

......

“Hô ——” Tàu điện ngầm ầm ầm chạy qua.

Lúc Từ Minh Lãng chạy tới ga tàu điện ngầm xe buýt vừa mới rời đi cậu nhìn màn hình điện tử cách chuyến tàu tiếp theo còn mười phút.

Sau một ngày làm việc cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi cậu điều chỉnh dây đeo vai hộp guitar thay đổi tư thế đứng thoải mái nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trên cửa tàu điện ngầm để cho đầu óc được nghỉ ngơi.

Thanh niên trong ảnh phản chiếu tóc xù xì, áo khoác đi mô tô cùng với khăn quàng cổ màu xám trong tiết trời cuối thu ở phương Bắc vẫn kiên trì ăn mặc ít ỏi như vậy so sánh với người qua đường mặc áo bông và áo lông vũ bên cạnh rốt cuộc trước khi ra khỏi cửa anh đã hiểu vì sao bị bạn gái mình nhéo lỗ tai lên chửi…

Trong túi truyền đến hai tiếng “ong ong” mở điện thoại di động ra nhìn người nhắn tin chính là bạn gái của anh Tiết Oánh Oánh.

“Bao lâu nữa anh về nhà? Em chuẩn bị làm cá rồi.”

“Phỏng chừng còn hơn bốn mươi nữa em không cần gấp đâu.” Anh trả lời

Bên kia nhanh chóng nhắn lại: “Vâng vậy anh đi đường cẩn thận.”

Dòng chữ “Đi đường cẩn thận” trên màn hình dường như có một loại ma lực nào đó kéo Từ Minh Lãng từ đám mây cô đơn trở lại nhân gian trong lòng tràn ngập sự ấm áp trong lúc nhất thời cảm thấy công việc tầm thường, cuộc sống nhạt nhẽo tựa hồ đều trở nên quý giá.

Kỳ thật Từ Minh Lãng đã có một khoảng thời gian rất rối rắm. Anh thích viết nhạc, cũng đã ném bài hát gốc của mình lên các trang web âm nhạc khác nhau thậm chí một số bài hát có độ truyền tải nhất định nhưng công chúng chỉ biết bài hát của nó tuy nhiên lại không biết “người sáng tác” hơn nữa lúc đó do anh còn trẻ chính mình không thể tự kinh doanh bản thân dẫn đến vài lần cơ hội thành danh đều lãng phí vô ích.