Chương 52: Công viên giải trí

Sau một hồi nghĩ ngơi ngắn ngủi, công cụ hình người hoàn toàn không đi được nữa, nó như đống bùn nhão, không nâng nổi người.

Cố Hề Lịch quyết định mặc kệ nó, xoay người kêu Bạch Hạo Vũ nhanh đứng lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đây là lần nghĩ ngơi cuối cùng, trước khi rời khỏi nhà ma chúng ta không thể dừng lại.”

Không ai biết lộ trình phía trước còn bao xa, càng nghĩ ngơi càng không đi nổi. Cố chống đỡ thì không cảm thấy mệt bao nhiêu, nếu dừng lại cảm giác hai chân như bị rót chì, lúc muốn đứng lên lại không nhắc nổi khí lực.

Bạch Hạo Vũ đương nhiên biết đạo lý ở chỗ này càng lâu càng nguy hiểm, bèn cắn răng đuổi theo Cố Hề Lịch.

“Trước khi chưa tiến vào Khu Xâm Thực, cậu sống không tồi đi?”

Bạch Hạo Vũ đột nhiên nghe được đại lão đặt câu hỏi, theo bản năng “Ừ” một tiếng, lại tò mò hỏi: “Chuyện này ngài cũng có thể tính ra đươc?”

“Cái này còn phải tính sao? Tôi nhìn ra được,” Cố Hề Lịch cười nhạo: “Cậu cho rằng năng lực thiên phú có thể sử dụng tùy tiện sao? Năng lực thiên phú của cậu là kỹ năng bị động, không hạn chế số lần. Của tôi thì không được, có hạn chế số lần, không thể tùy tiện dùng.”

Bạch Hạo Vũ đã quen với cách nói chuyện của đại lão, không cảm thấy mình bị DISS, thậm chí cảm thấy đại lão muốn trò chuyện với cậu, liền vui vẻ kể chuyện của mình.

“Kỳ thật ngẫm lại còn khá truyền kỳ, em là một cô nhi,” Bạch Hạo Vũ biết ở mạt thế cô nhi không quá hiếm lạ, thậm chí trước tận thế cũng không có gì lạ, Mười quyển sách trên web thì hết năm quyển có vai chính là cô nhi, chỗ truyền kỳ chính là ở phía sau: “Em được một con hổ nuôi dưỡng đến khi được ba tuổi mới trở lại xã hội loài người.”

Thiên phú một người đạt được nhất định phải liên quan đến những gì đã trải qua trước đây của người đó, có ℓẽ thiên phú của Bạch Hạo Vũ chính là bởi vì hắn từng được dã thú nuôi nấng, đều nói trực giác của dã thú ℓà mạnh nhất.

Bạch Hạo Vũ tiếp tục nói: “Em rất may mắn, từ nhỏ đến lớn gặp được rất nhiều người tốt. Khi Ám Xâm Thực vừa mới xuất hiện cũng là lúc em mới được phát hiện trong hang hổ, đang điều trị tại bệnh viện quân khu. Quân đội dời đi thì em liền đi theo quân đội cùng chuyển đến khu an toàn, sau đó lớn lên trong quân đội, không lo cơm ăn áo mặc. Sau khi trưởng thành có được một công việc không tệ ở khu an toàn, có thể nuôi sống bản thân.”

Cố Hề Lịch chậm rì rì nói: “Thiên phú của cậu hẳn là được kích phát khi còn nhỏ, việc tiến vào khu vực Ám Xâm Thực là một chuyện ngoài ý muốn, đây là kiếp nạn lớn nhất trong thời niên thiếu của cậu, độ được thì bình an đến già, độ không được thì mạng nhỏ chơi xong.”

Đây là một câu khẳng định, Bạch Hạo Vũ muốn hỏi cô làm sao biết được, nhưng khi nghĩ đến năng lực thiên phú của cô, liền không hỏi nữa. Không chừng cô còn nhìn ra những chuyện khác, chỉ là chưa nói mà thôi.

Trên thực tế nói đến chắc chắn như vậy, Cố Hề Lịch cũng chỉ là đoán mà thôi. Dịch học, thuật số cô không hiểu, nhưng cô rất hiểu nhân tâm, sau khi tiếp xúc được một thời gian, cô có thể nói chuẩn ba phần, bằng không cô cũng không lừa người được.

Suy nghĩ một chút sẽ biết, trên thế giới không có quá nhiều người xấu, cũng không có nhiều người tốt, đặc biệt là ở mạt thế. Vì sao Bạch Hạo Vũ cảm thấy từ nhỏ đến lớn cậu ta đều gặp người tốt? Bởi vì cậu ta đã hoàn mỹ tránh được phần lớn kẻ xấu xuất hiện trong cuộc đời cậu ta, không thể tránh được thì thôi, nhưng nếu có thể sẽ tránh không tiếp xúc quá nhiều.

Nếu thật sự không đoán ra được thì cứ nói đại khái, gần giống cũng có thể hù được người. Ví dụ từ ‘khi còn nhỏ’ , tùy thuộc vào Bạch Hạo Vũ cảm thấy lúc nào mới được xem là còn nhỏ.

Cố Hề Lịch cảm thấy trước năm tuổi có thể gọi là nhỏ, sau năm tuổi cô không còn quyền lợi "nhỏ" nữa. Nhưng những người có cuộc sống hạnh phúc thì "khi còn nhỏ" có thời gian dài hơn, chẳng hạn như Bạch Hạo Vũ.

‘Thời niên thiếu’ đương nhiên cũng là một khái niệm tương đối mơ hồ, nếu phải nói thì bây giờ không phải là thời niên thiếu sao? Lấy tính cách của Bạch Hạo Vũ, sẽ không làm ra chuyện chủ động tham gia 《 Kế hoạch 》. Khi Ám Xâm Thực vừa mới xuất hiện, diện tích khu an toàn rất rộng, về sau, theo sự lan tràn của Ám Xâm Thực, dần dần khu an toàn ngày càng thu hẹp.

Ngoại trừ chủ động đăng ký tham gia 《 Kế hoạch 》, rất nhiều người bị Ám Xâm Thực lan đến bất đắc dĩ phải xuyên qua các lĩnh vực, hy vọng có một ngày có thể tới được trạm cứu trợ, rời khỏi Trái Đất.

Cho dù nói sai cũng không thành vấn đề, bởi vì xem tướng mạo cũng có lúc xem không chuẩn.

Bạch Hạo Vũ: “Còn ngài thì sao?”

Hỏi xong cậu cho rằng Cố Hề Lịch sẽ không nói, không nghĩ tới cô lại mở miệng

“Tôi thật ra có cha có mẹ, nhưng phải tự kiếm tiền nuôi bản thân. Trước mạt thế thì theo một ông cụ sống bên dưới cầu vượt đoán mệnh cho người ta, tôi đi theo học một ít. Rồi bằng cách nào đó đã kích phát năng lực thiên phú, dựa vào cái này sống đến không tồi. Đáng tiếc nha! Tính được khu vực đang sống sẽ bị Ám Vật Chất ăn mòn trong tương lai không xa cũng vô dụng, có muốn chạy cũng không kịp nữa, lại nói có thể chạy đi đâu đây?!”

Trên Trái Đất có rất nhiều khu an toàn, có lớn có nhỏ, không thể biết được một ngày nào đó nó sẽ không còn an toàn dưới sự ăn mòn của Ám Vật Chất.

Theo Cố Hề Lịch biết, người cùng người nói chuyện đơn giản chỉ có ba chủ đề: Quá khứ, hiện tại, tương lai.

Mọi người đều biết hiện tại tình huống như thế nào, phần không rõ ràng cũng không tiện tiết lộ, không rời khỏi Lĩnh Vực Vong Linh thì sẽ phải chết ở chỗ này, không có tương lai gì để nói, chỉ có thể nói về quá khứ. Quá khứ là dễ bịa đặt nhất, bởi vì chỉ toàn dựa vào miệng, chỉ cần logic không có sơ hở, không ai có thể tìm ra được vấn đề trong lời nói.

Bây giờ là thời điểm rất thích hợp để trò chuyện, cho dù có nói gì đi nữa, Bạch Hạo Vũ cũng đều rất tin tưởng.

Nhìn thấy năng lượng mà mình tích lũy tăng lên nhiều, Cố Hề Lịch biết những gì mình nói Bạch Hạo Vũ đều tin, cũng liền thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại lừa chính là một người có trực giác rất mạnh, cô không thể mắc chút sai lầm nào.

Bạch Hạo Vũ cũng không biết đùi vàng đang nghĩ gì, chỉ cho rằng đây là đùi vàng đặc biệt chiếu cố mình, dời đi lực chú ý của mình. Cậu cảm thấy Cố Hề Lịch là miệng dao găm tâm đậu hủ, mạnh miệng mềm lòng, có chút đắc ý nhỏ khó hiểu.

Chẳng mấy chốc, một đống đá xuất hiện trước mặt họ, nhìn từ xa hẳn có một cái giếng nằm giữa đống đá.