Chương 4: Trò Chơi Gia Đình (4)

Bình tĩnh!

Mạc Bạch dùng sức bóp chặt vị trí của hổ khẩu tay trái, nhịp tim dần dần ổn định lại.

Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, ba ngày đe dọa cái chết gần kề và cô phải đối mặt với con quái vật bên ngoài cánh cửa của mình.

Vì thế Mạc Bạch cố hết sức dùng thanh âm bình thản hướng về phía cửa hô một tiếng: “Ai vậy?”

“Là mẹ nha, bé ngoan, mở cửa ra.” Ngoài cửa truyền đến một âm thanh rất nhu hòa, nghe cực kỳ vô hại, nhưng giọng nói đó hoàn toàn khác với giọng nói sảng khoái của mẹ Mộ Bạch.

“Chờ một chút.” Mạc Bạch nói.

Tiếng gõ cửa ngừng lại, "Mẹ" ngoài cửa tựa hồ thật sự đang kiên nhẫn chờ đợi Mạc Bạch tới mở cửa.

Mạc Bạch cũng không vội vã đi mở cửa, lấy tình trạng thân thể của cô, mở cửa chậm một chút là chuyện rất hợp lý.

Nếu lúc này cô đang nằm trên giường, nâng đầu giường lên, kéo xe lăn đến bên người, và dùng tay di chuyển mình ngồi vào xe lăn, chuỗi hành động này ít nhất cũng phải mất mười phút, bởi vậy cho dù nửa tiếng sau cô mới mở cửa, cũng rất bình thường.

Mạc Bạch muốn lợi dụng khoảng thời gian này làm một ít chuẩn bị, mặt khác, cô cũng muốn nhìn thử xem, nếu như cô chậm chạp không mở cửa, “Mẹ” ngoài cửa có thể phá cửa mà vào hay không.

Cô không chút hoang mang di chuyển xe lăn đi tới bên giường, mò mẫm ở đầu giường vài cái, quả nhiên tìm được thứ nằm ngang dưới đệm đầu giường.

Đó là cây gậy bóng chày bằng kim loại.

Nữ sinh sống một mình vốn phải chú ý an toàn, huống chi Mạc Bạch thân có tàn tật, nếu như gặp phải nguy hiểm, ngay cả chạy trốn cũng rất khó mà làm được.

để đối phó với những trường hợp khẩn cấp, cô đã chuẩn bị một cây gậy kim loại mà cô thường giấu ở đầu giường, căn phòng này hoàn toàn phục chế lại phòng cũ của cô, ngay cả cây gậy đánh bóng cũng ở đây.

Mạc Bạch vung gậy hai lần. Cây gậy kim loại cực kỳ nặng, nhưng Mạc Bạch lại vung nó dễ dàng như một thanh gỗ.

Bởi vì chi dưới tê liệt, Mạc Bạch cần phải dùng cánh tay để thay thế một phần chức năng của chân, vì vậy sức mạnh chi trên của cô vượt xa những cô gái bình thường.

Mặc dù không tính là đại lực sĩ, nhưng dùng sức vung gậy bóng chày kim loại cũng không phải là một việc khó.

Cầm cây gậy bóng chày kim loại trong tay, Mạc Bạch bình tĩnh lại rất nhiều.

Cô không chắc liệu các đòn tấn công vật lý có hiệu quả hay không, có lẽ cây gậy kim loại sẽ không giúp ích gì nhiều khi đối phó với một con quái vật kỳ lạ như “Mẹ”, có lẽ phải cần một khả năng siêu nhiên mạnh mẽ hơn để tiêu diệt “Mẹ”.

Nhưng mà Mạc Bạch tin tưởng, nếu lực lượng thần bí để cho cô sống sót kia tuyên bố nhiệm vụ “Sống sót”, chứng tỏ cô có khả năng sống sót, nếu không trực tiếp đưa cô vào chỗ chết cho rồi, cần gì phí nhiều công sức phiền toái như vậy.

Người không có du͙© vọиɠ thì không sợ hãi, Mạc Bạch không có gì để mất, cũng không sợ khủng hoảng không rõ sắp xảy ra.

Mạc Bạch lấy chăn mỏng từ trên giường đắp lên xe lăn, hoàn hảo che đi cây gậy kim loại giấu ở bên chân, có ai có thể nghĩ đến, một cô gái ốm yếu tàn tật lại giấu vũ khí tự vệ bên trong xe lăn chứ?

Chạm vào cây gậy bóng chày qua lớp chăn, Mạc Bạch cảm thấy sự chuẩn bị của cô không đủ cho lắm, liền mở tủ cất đồ ra, lấy một hòm thuốc, bên trong chứa đầy đủ các loại dược phẩm.

Ngoại trừ thuốc duy trì chức năng cơ thể mà cô dùng hàng ngày, còn có không ít thuốc ngủ và thuốc giảm đau loại mạnh không mua được trên thị trường.

Mạc Bạch uống quá nhiều thuốc, thân thể sinh ra tính kháng thuốc rất mạnh, bác sĩ kê cho cô các loại thuốc có công hiệu mạnh nhất, thuốc ngủ trong tay cô người bình thường uống nhiều hơn ba viên một lần sẽ lập tức mê man, giống như dùng thuốc gây mê.