Chương 15: Căn phòng bí ẩn thứ hai.

Người đàn ông dẫn đầu có khuôn mặt đậm chất người Trung Quốc, ăn mặc chỉnh tề, sau lưng đeo một chiếc túi, thoạt nhìn anh ta giống như có vẻ là một người chơi giàu kinh nghiệm. Người trông có vẻ hoảng hốt kia mặc áo sơ mi và quần tây, chắc là người mới. Bên cạnh là cô gái mặc áo phông và quần jean bình thường, trên tay cũng cầm một chiếc túi, tuy vẻ mặt lo lắng nhưng không hề hoảng sợ. Có lẽ là một người chơi mới?

Suy đoán của Tô Tử Lê rất chính xác, sau khi hai bên nhìn nhau rồi giới thiệu lẫn nhau.

Người đàn ông có khuôn mặt đậm chất người Trung Quốc tên Trần Hồng Huy, anh ta là một người chơi kỳ cựu, đã tham gia vào căn phòng bí ẩn bốn lần. Người đàn ông còn lại tên Ngô Bân, là lần đầu tham gia căn phòng bí ẩn. Cô gái thì giống Tô Tử Lê, cũng là một người chơi mới bước vào căn phòng bí ẩn lần hai, tên là Cát Ngọc Thanh.

Trần Hồng Huy quan sát Tô Tử Lê từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Anh ta lại nhìn người đàn ông đứng sau lưng Tô Tử Lê và hỏi thẳng cậu: “Vị huynh đệ này, cậu trước kia từng đến đây chưa?"

Tô Tử Lê biết rằng có lẽ anh ta cho rằng người này là người mới vào, bởi vì trong tay hắn ngoại trừ quần áo thì chẳng có gì cả.

Cậu lắc đầu nói: “Tôi không rõ lắm, vừa rồi chắc chắn có một cô bé ở đây. Tôi bảo cô bé đợi ở đây một lúc, rồi đi đến bức tường nhìn xem, nhưng khi nghe thấy tiếng hét liền chạy lại, người đã biến mất rồi."

Tô Tử Lên không đề cập đến người trong bóng tối.

Trong hoàn cảnh mà mọi người đều chưa quen, nếu nói điều này một cách hấp tấp, rất có thể sẽ gây ra sự hoảng loạn và không có tí tác dụng tích cực nào.

Sự thật đã chứng minh, điều cậu làm là đúng.

Bởi vì sự mất tích bí ẩn của cô bé đã khiến Trần Hồng Huy và những người khác có sắc mặt không dễ nhìn lắm.

"Biến mất ngay sau khi trò chơi bắt đầu?"

“Cô bé đã chạm vào thứ gì đó không nên chạm vào phải không?”

Trần Hồng Huy cảnh giác nhìn chung quanh, tiếp tục hỏi người đàn ông mà không có bất kỳ hy vọng nào: "Anh có nhìn thấy gì không?"

"Tôi?"

"Tôi nhìn thấy rồi, cô bé đó chính là người tôi kéo tới đó."

Hắn nói điều đó một cách nhẹ nhàng.

"Anh nói cái gì?"

Mọi người ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ một câu hỏi bình thường lại mang tới kết quả.

"Sao lại ngạc nhiên như vậy? Vừa rồi tôi nhắc nhở cậu ấy, mọi người hỏi cậu ấy thì sẽ biết."

Người đàn ông chỉ vào Tô Tử Lê.

Hắn vẫn giữ nụ cười lười biếng đó, tay còn lại đút trong túi không lấy ra, trên khuôn mặt tuấn tú không có một tia hoảng sợ. Nếu vừa rồi hắn không nói một lời khi họ giới thiệu nhau mà vẫn lặng lẽ đứng trong góc, thậm trí không mang theo bất cứ thứ gì mà người chơi lâu năm nên mang theo thì Trần Hồng Huy đã không nhầm hắn với người chơi mới.

Bởi vì hắn rất bình tĩnh, khí chất cũng mạnh mẽ đến mức anh ấy thậm chí không nghĩ hắn là người mới.

Tô Tử Lê đã đoán được từ lâu rằng hắn chắc chắn không phải là người mới, thậm chí có thể là người mạnh nhất trong nhóm người chơi của họ, nhưng vì đại lão không tự mình lên tiếng, tất nhiên, hắn sẽ không chỉ nói chuyện với cậu một cách ngẫu nhiên.

Nhưng điều Tô Tử Lê không ngờ tới là đại lão lại kéo cậu xuống nước.

Khóe miệng Tô Tử Lê giật giật, trước những ánh mắt đang nhìn chằm chằm, cậu đành giải thích: "Vừa rồi tôi đang xem những tấm bài vị đó, hắn bảo tôi không được chiếu đèn pin vào chúng."

"Có những linh hồn đã chết sống ở trong những bài vị đó. Việc chúng ta đột nhập vào đây mà không được phép là rất thô lỗ. Sau đó lại ngẫu nhiên chiếu đèn pin vào người khác và thậm chí còn cố gắng chạm vào họ, cậu có nghĩ đến họ sẽ tức giận không?" Người đàn ông nói đầy ẩn ý.

Lúc này, một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt đột nhiên vang lên, ngay sau cây cột bên cạnh họ.

Cát Ngọc Thanh tình cờ đứng ở rìa và nhanh chóng lao tới.

Sau đó, cô bé mặc đồng phục học sinh được cô ấy giúp đỡ.

Cô bé ôm đầu, mặt đầy nước mắt, ánh mắt vô cùng sợ hãi, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

"Em không sao chứ?"

Là người chơi nữ duy nhất đứng đó, Cát Ngọc Thanh đương nhiên kéo cô bé đến an ủi.