Chương 16: Căn phòng bí ẩn thứ hai.

Cô ấy dường như có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, rất nhanh chóng đã dỗ dành cô bé ngừng khóc, sau đó cả nhóm nghe Cát Ngọc Thanh hỏi chuyện cô bé vừa xảy ra: "Vừa rồi làm sao mà ngất xỉu? Trước đó em có thấy gì không?"

“Em…” Cô bé lẩm bẩm, vẻ mặt rất sợ hãi, “Vừa rồi em đang ngồi ở đây, anh trai bảo em không được di chuyển, em cũng không dám rời đi, nhưng anh ấy rời đi chưa được bao lâu thì một con ếch lớn bỗng nhiên nhảy ra bên cạnh em. "

"Em, em sợ đến mức hét lên và chạy lại chỗ ngọn nến, tiếp theo... tiếp theo đầu em đau nhức và ngất đi."

“Vậy tôi đoán có lẽ cô bé đã bị những linh hồn đó trừng phạt.” Trần Hồng Huy nói, anh ta nhìn người đàn ông, nở nụ cười ấm áp: “Huynh đệ này, tôi vừa mới lơ là cậu, cậu cũng là người chơi có kinh nghiệm sao? Tôi thấy cậu khá quen thuộc với những thứ này, cậu có thể giới thiệu chúng cho chúng tôi được không?”

"Được."

Hắn không có ý giấu diếm điều gì, sẵn sàng đồng ý.

"Nhưng tôi không phải người chơi có kinh nghiệm, tôi chỉ là ở trong trò chơi này lâu hơn các cậu một thời gian mà thôi."

Hắn chỉ vào tấm bài vị nói: "Nơi này là tổ đường, mọi người đều có thể đoán được."

*Tổ đường: nhà thờ tổ tiên.

"Tổ đường nói chung là một gia tộc nào đó hoặc một thôn nào đó tụ họp lại xây dựng, các quy tắc ở đây không giống nhau, cơ bản nó đều bắt nguồn từ những quy tắc gia tộc và quy tắc làng đó, chúng ta không thể đoán được điều này."

“Nhưng điều cơ bản vẫn khá giống nhau.”

"Ví dụ, không được hét to."

"Không thể tùy tiện chạm vào mọi thứ trên bàn nơi đặt các bài vị."

"Đồng thời, phải tôn trọng khi tiếp cận."

“Nếu không có lẽ sẽ phải ngất xỉu một lúc như cô bé này.”

Mọi người đều choáng váng.

Sẽ tốt hơn nhiều nếu như biết lý do, cũng sẽ không khiến bản thân mình sợ hãi với những suy nghĩ lung tung. Nếu cẩn thận hơn, thì không dễ kích hoạt những điều kiện tử vong. Chỉ muốn tiếp cận mà không tôn trọng, sẽ bị đánh bất tỉnh. Nếu như vô tình di chuyển một thứ gì đó trên bàn, liệu có chuyện gì xảy ra không?

Nghĩ đến đây, mọi người càng ngày càng thận trọng nhìn những tấm bài vị đó.

Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc của hệ thống lại vang lên:

[Chào mừng tất cả người chơi tham gia trò chơi thoát khỏi căn phòng bí ẩn. 】

[Căn phòng bí ẩn này là một căn phòng tổng hợp. Người chơi được yêu cầu tìm ra manh mối và rời khỏi căn phòng này trong vòng nửa giờ để bước vào phân đoạn tiếp theo. 】

[Gợi ý: Bạn cần tìm thứ gì đó thuộc về mình. 】

Đồng hồ đếm ngược màu đỏ quen thuộc lại xuất hiện.

Lần này, nó vẫn lơ lửng trên không trung, chỉ cần ngẩng đầu lên là mọi người đều có thể nhìn thấy.

【0:30:00】

“Nửa canh giờ, thời gian rất gấp.” Trần Hồng Huy rít lên nhìn mọi người, đề nghị: “Chúng ta tổng cộng có sáu người, sẽ tốt hơn nếu chia làm hai người 1 đội, tìm kiếm manh mối ở những nơi khác nhau, bằng cách này ta có thể nhanh chóng rời khỏi đây."

Không ai có ý kiến

phản đối, chỉ là phương pháp phân chia nhóm không thể quyết định ngay lập tức được.

Mọi người đều muốn đi theo người chơi mạnh hơn mình, vì cảm thấy an toàn và dễ dàng tìm ra nhiều manh mối.

Điều này cũng đúng, ai chẳng muốn chung nhóm với một người có năng lực tốt.

Trong số sáu người, có hai người chơi mới, bốn người còn lại là những người chơi có kinh nghiệm nhất định. Sẽ không ổn nếu để hai người mới một đội, vạn nhất họ tìm qua loa thì sao đây?

Vì vậy, cần có hai người có kinh nghiệm dẫn theo người mới, hai người còn lại có thể tự kết đội với nhau.

Tô Tử Lê không quan tâm, biểu hiện vừa rồi của cậu không nổi bật, cậu nghĩ sẽ không có ai chọn mình.

Nhưng Cát Ngọc Thanh lại nhìn người đàn ông đó.

Đồng đội mà họ muốn chọn rất rõ ràng, người đàn ông mặc áo sơ mi còn lại nhìn trái nhìn phải, nở một nụ cười đáng thương: "Anh Hồng Huy, em có thể đi theo anh được không?"

"Được, không có vấn đề, vậy chúng ta thành một đội."

Trần Hồng Huy mỉm cười gật đầu, đồng ý.

Cát Ngọc Thanh liếc nhìn người đàn ông, bước về phía hắn một bước, vừa định nói chuyện, cô nhìn thấy người đàn ông chỉ vào Tô Tử Lê: "Tôi sẽ cùng đội với cậu."

Tô Tử Lê: "..."

Cảm ơn đại lão vì đã đánh giá cao về cậu...

Hành động của hắn trông thực sự khá quen thuộc.

Cảm giác như khi một cô gái trẻ ngưỡng mộ và mời cậu ra ngoài ăn tối, cậu không thể từ chối một cách tàn nhẫn, chỉ có thể nói thẳng với cô rằng buổi tối cậu sẽ đi chơi bóng với bạn cùng phòng.

Sau đó, cưỡng chế bạn cùng phòng đi chơi.

Thà chọn một người đàn ông còn hơn là một người phụ nữ.

Sau này cậu được các bạn nữ trong trường đặt cho biệt danh là “ tra nam vô tình”.

Sắc mặt Cát Ngọc Thanh cứng đờ.

Cô ấy nhìn Tô Tử Lê rồi lại nhìn người đàn ông, cắn môi, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ mới trải qua một căn phòng bí ẩn, hơn nữa còn là người mới, chỉ sợ mang theo cô bé sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu không, chúng ta đổi lại đi."

"Tôi không mang theo người mới." Người đàn ông nói thẳng.

"Tôi sẽ tìm kiếm xung quanh những tấm bài vị này. Cô có quá ít kinh nghiệm, không được."

Tô Tử Lê: "..."

Thực ra cậu cũng chỉ có một lần kinh nghiệm thôi.

Cát Ngọc Thanh bất đắc dĩ trả lời: "Nhưng cậu ta chỉ có một lần kinh nghiệm về căn phòng bí ẩn!"

"Đúng là như vậy." Nam nhân mỉm cười nhìn quanh Tô Tử Lê, sau đó nói: "Nhưng cậu ta rất đẹp trai."

Tô Tử Lê: “…”