Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Hạn Mật Thất Đào Sinh

Chương 18: Căn phòng bí ẩn thứ hai.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Tử Lê cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện chiều cao còn lại của những ngọn nến bên trong gần như không đổi. Mặc dù bên ngoài hoa sen có bụi nhưng nó ít hơn trên tấm bài vị rất nhiều.

Những chiếc bánh bao hấp khô cứng đặt trong bát, vỏ ngoài nứt nẻ nhưng xét cho cùng thì cũng không bị mốc.

Điều này có nghĩa là trong phòng này đáng lẽ ra phải có người ở đây một lúc.

Tô Tử Lê quay người lại, muốn nói cho Hạ Huyền những gì mình phát hiện, nhưng khi quay lại, cậu gần như bị người đàn ông này dọa chết khϊếp. Bởi vì hắn đang ngồi xổm ngay trước bàn, vén lớp vải che bàn lên, để lộ ra chân bàn bên dưới và một chiếc.... hộp đen to tướng.

"Anh đang làm gì thế?"

“Tìm manh mối” Hạ Huyền vẫy tay với cậu “Tới đây mà xem, thứ này lẽ ra không nên xuất hiện ở đây.”

Tô Tử Lê bước tới, không khỏi tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy mặt trước của chiếc hộp.

Đây là một chiếc hộp trông giống như một khối lập phương, toàn thân được sơn màu đen, chỉ có mặt trước có một đường kẻ viền xung quanh bằng sơn đỏ. Ở giữa có ba chữ cùng màu được viết ngay ngắn.

[Hộp xổ số]

Phía trên hộp có một lỗ tròn để có thể dễ dàng thò tay vào trong, bên dưới lỗ là một lớp vải màu đen xám, nó có vẻ co giãn rất tốt.

Nếu ai đó muốn lấy thứ bên trong, họ có thể đưa tay vào và lấy nó qua khe cắt trên tấm vải.

Nhưng hoàn toàn không rõ bên trong thứ này chứa thứ gì.

Ai dám mạo hiểm lấy nó?

Hạ Huyền nhấc chiếc hộp lên lắc lắc.

Bên trong yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào.

Hai người nhìn nhau, rồi ngầm thỏa thuận quay lại tìm kiếm những chiếc que hoặc những đồ vật khác có thể cắm vào và kiểm tra. Nhưng khi vừa đứng dậy, cả hai đã nghe thấy một tiếng gào thét phấn khích: "Tới đây, chúng tôi phát hiện ra thứ gì đó."

Có lẽ vì sợ mọi người không nghe thấy nên Trần Hồng Huy đã đặc biệt chạy đến đây vẫy tay với họ cách đó không xa. Bên kia có tiếng bước chân nhẹ nhàng, hẳn là Cát Ngọc Thanh và những người khác đã đi qua.

Hạ Huyền cầm hộp lên, nói: "Đi thôi, trước tiên đi xem bọn họ thu được cái gì."

Tô Tử Lê nhìn hắn ôm chiếc hộp lớn như đang ôm hộp bìa cứng, cậu dừng lại, lén đưa tay sờ thịt trên cánh tay mình.

Không luống cuống. Cậu đã bị mê muội bởi việc học trong nhiều năm, không mạnh mẽ như vậy là bình thường.

Chỉ cần quay lại và đăng kí tập gym, rất nhanh cậu sẽ có cơ bắp và cơ bụng 8 múi trở lại!

********

Thứ mà Trần Hồng Huy và những người khác tìm thấy là trên một bức tường.

Như đã đề cập trước đó, các bức tường ở đây quá ẩm ướt và có rất nhiều rêu mọc phía trên. Chúng trông có vẻ kín đáo, nhưng nó lại mang đến những khó khăn rất lớn cho công việc tìm kiếm manh mối của mọi người.

Trần Hồng Huy và những người khác phải dùng tay mò mẫm từng đám rêu một để đảm bảo rằng không bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào. Đây chắc chắn là phương pháp mò kim đáy bể, rất rườm rà và phức tạp.

Hạ Huyền có chút kinh ngạc khi Trần Hồng Huy và những người khác có thể tìm ra manh mối nhanh như vậy.

"Hãy nhìn bức tường này."

Ngô Bân hào hứng chứng minh cho mọi người thấy.

Chỉ thấy anh ta ấn tay vào đám rêu, chờ đợi trong vài giây, một mảnh nào đó trên đỉnh tường đột nhiên bị lõm lại, lộ ra một cái hố sâu.

Tô Tử Lê lấy một thanh gỗ nhỏ vừa mới nhặt lên, chọc vào hố xoay một vòng, nhưng lại không phát hiện có cái gì bên trong.

Đó chỉ là một cái hố trống, sau khi kéo hết rêu ra ngoài trông nó rất ẩm ướt.

Trần Hồng Huy đi tới, đè lên bức tường bên cạnh Ngô Bân, một cái hố nhỏ cũng hiện ra: "Chúng tôi đã tìm qua rồi, trong cái hố nhỏ này không có gì cả, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không phải manh mối."

"Một số căn phòng bí ẩn nếu muốn thoát ra, cần phải đặt những vật phẩm tương ứng vào một nơi nhất định để mở cửa."

"Mọi người vẫn nhớ gợi ý từ trò chơi chứ?"

"Nó cho phép chúng ta tìm thấy thứ gì đó của riêng mình."

“Tôi nghi ngờ trên bức tường này có một cái lỗ nhỏ tương ứng với mỗi người chúng ta, sau đó chỉ cần đặt từng đồ vật của chúng ta vào đó là có thể rời khỏi đây.”

Cát Ngọc Thanh nhịn không được thấp giọng hỏi: “Vậy thì cái gì sẽ là của riêng chúng ta?”

“Tôi có một suy đoán” Tô Tử Lê đưa tay gõ chiếc hộp gỗ Hạ Huyền cầm, “Những thứ đó có thể ám chỉ đồ vật trong chiếc hộp này.”

"Tôi đồng ý."

Hạ Huyền thản nhiên đặt chiếc hộp xuống đất, hướng ba chữ “hộp xổ số” về phía mọi người.

"Bất cứ thứ gì rút ra từ hộp này, nó nhất định sẽ là của riêng chúng ta."

"Chỉ là để có được số lần rút thăm, chúng ta có thể sẽ phải trả một cái giá nào đó. Nếu thật sự phải rút thăm, xin hãy chuẩn bị tinh thần."

Mọi người: "..."

Nói như vậy có khác gì nói chúng ta có nên hút thuốc hay không?

Mọi người nhìn nhau, nhất thời không thể làm gì được.

Đúng lúc này, trò chơi yên tĩnh đột nhiên bắt đầu báo thời gian: [Đếm ngược 0:15:00, người chơi hãy nhanh tay lên. 】
« Chương TrướcChương Tiếp »