Chương 2: Căn phòng bí ẩn thứ nhất.

Tầng dưới cùng của tủ ba ngăn chỉ có một chồng sách, phần còn lại thì đều trống rỗng, ngay cả sách cũng được xếp hơi quá gọn gàng, cứ như thể có thể chuyển đi bất cứ lúc nào.

Tô Tử Lê cầm một cuốn sách lên, mở ra, chữ viết mười phần đều đặn, có thể thấy chủ nhân cuốn sách học tập rất nghiêm túc. Mỗi điểm kiến

thức quan trọng đều được nhấn mạnh và đánh dấu ở bên cạnh.

Nhưng khi lật đến trang tiếp theo, cậu nhìn thấy những dòng chữ màu đỏ nguệch ngoạc: "Đi chết đi! Đồ khốn nạn!"

Cứ vài tờ giấy sẽ có chữ viết như vậy, thông tin trên đó là khác nhau, nhưng sự hung ác không che giấu thì hoàn toàn giống hệt.

Tô Tử Lê lại lấy thêm mấy cuốn sách xem qua, phát hiện hầu như đều có nội dung ác độc như vậy, thậm chí có nhiều trang còn bị xé ở giữa, trên đó vẫn còn lưu lại dấu chân màu đen, lặng lẽ kể lại câu chuyện quá khứ mà mình đã bắt gặp.

Có đôi khi, đối với một số người, thế giới này thật vô vọng.

Tô Tử Lê khẽ cau mày, thở dài, gấp lại cuốn sách đã đọc và đặt lại chỗ cũ. Trong quá trình đạt lại, một cuốn sổ bìa cứng màu đen trong đống sách rơi xuống.

Cuốn sổ thoạt nhìn không dày, trông giống như một cuốn sách bài tập thông thường, nhưng khi lật nó sang một bên, cậu phát hiện ra cuốn sách này thực ra có một ổ khóa số.

Tô Tử Lê cầm cuốn sổ lên và thử khá nhiều mật khẩu nhưng đều không thành công, nhưng ít nhất giờ cậu đã có một hướng để đi tới.

Sau khi nhanh chóng lục lọi trong tủ, cậu quay sang tủ quần áo. Sau khi mở ra một vài chiếc chứa đầy quần áo, cậu thấy có vẻ như đều không phải là chủ nhân của cuốn sổ, để sớm tìm ra manh mối mở ổ khóa càng sớm càng tốt, cậu đã tạm thời bỏ qua chúng.

Sáu chiếc tủ nhanh chóng bị lật tung. Khi cậu mở chiếc tủ ở góc dưới bên trái, một mùi ẩm mốc nồng nặc từ bên trong bay ra.

Một vài túi có in quảng cáo bên trong được xếp chồng lên nhau, trên đó mơ hồ có thể nhìn thấy một số vết nước, như thể có ai đó đã đổ nước lên đó.

Tô Tử Lê đưa tay lôi mấy cái túi ra ngoài, trong đó phần lớn chứa đầy quần áo, nhưng trong một số chúng khi chạm vào lại có cảm giác giống như một lớp giấy.

Cậu không chút do dự mở chiếc túi đó ra, và vứt nó xuống đất.

Các loại nhu yếu phẩm hàng ngày nằm rải rác trên sàn nhà, những quả bóng giấy nhàu nát lặng lẽ trộn lẫn vào, trên bề mặt có vết bẩn màu nâu, rất khó để nhìn thấy.

Sau khi mở quả bóng giấy ra, cậu phát hiện ra rằng nó thực chất được làm từ hai mảnh giấy có chất liệu khác nhau - một mẫu đơn xin đổi kí túc xá và một mảnh báo được cắt ra.

Tô Tử Lê đầu tiên nhìn vào đơn xin chuyển ký túc xá, trong đó viết: "Tôi là Lý Vân, có mối quan hệ bất hòa với bạn cùng phòng nên muốn xin chuyển ký túc xá. - 26/10/2018"

Đó là một tờ đơn rất ngắn, tất cả các từ trong đó đều được cô viết tay và không có hình thức đặc biệt.

Bên dưới tờ đơn đăng ký có dòng trả lời viết bằng bút đỏ: "Không được duyệt!"

"Bạn học Lý Vân, luôn có những lúc các bạn cùng lớp khó khăn khi hòa hợp với nhau, xin đừng dễ dàng lùi bước như vậy! Tôi đã hỏi những người bạn khác trong ký túc xá của bạn rồi, bọn họ đều rất hòa hợp, tại sao bạn là người duy nhất không thể hòa hợp với họ? Đôi khi, bạn cần tìm ra lý do từ chính mình ”.

Câu trả lời này không có chữ ký, nhưng dựa vào giọng điệu của người này, không khó để đoán rằng hắn ta có lẽ là giáo viên chủ nhiệm hoặc cố vấn của lớp Lý Vân.

Nhưng nội dung trả lời của hắn lại khiến Tô Tử Lễ rất khó chịu .

Theo manh mối mà cậu nhận được cho đến nay, Lý Vân, chủ nhân của chiếc tủ quần áo này rất có thể đã gặp phải bạo lực học đường. Điều đau khổ hơn nữa là những người bắt nạt cô đều ở trong ký túc xá của cô. Hàng ngày cô phải gặp gỡ và hòa hợp với họ. Cô muốn trốn thoát nên đã chọn cách xin chuyển ký túc xá, nhưng giáo viên chủ nhiệm của cô rõ ràng thiên vị những người khác trong ký túc xá hơn.

Nạn nhân đã cố gắng hết sức để kêu cứu nhưng không những không nhận được sự giúp đỡ mà còn bị chỉ trích.