Chương 20: Căn phòng bí ẩn thứ hai.

...Cái tên này, cũng rất quen thuộc.

Cậu nghẹn lại một chút, quay đầu nhìn Hạ Huyền, phát hiện người đàn ông này đang cười rất vui vẻ, vẫy vẫy tờ giấy trong tay, nhìn Tô Tử Lê trêu đùa: "Ngoan, gọi bố"

Bố?

Những người khác cầm tờ giấy của mình, tò mò nhìn qua, không hiểu tại sao mối quan hệ giữa hai người lại đột nhiên được cải thiện nhanh chóng, đã bắt đầu nhận bố rồi?

Tô Tử Lê phớt lờ người này. Cậu đọc tất cả ghi chú của những người khác và ghép chúng lại với các tấm bài vị. Tô Tử Lê phát hiện ra rằng mình có thể tìm thấy những tấm thẻ tương ứng.

Điều kỳ lạ hơn nữa là cậu còn tìm thấy tấm bài vị của Điền Đại Tráng.

Nhưng đây là những gì Tô Tử Lê có thể thấy trên tấm bài vị.

“Điền Đại Tráng.”

“Nhị Điền Nhị Ngưu Lập.”

Tại sao hai người này lại lập bài vị cho nhau?

Chẳng lẽ bọn họ chết cùng lúc, sau đó dành thời gian chuẩn bị cho đối phương?

Điều này quá kỳ lạ.

Mọi người nhìn nhau bối rối, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với những tấm bài vị kỳ lạ này.

Nếu không hiểu, thì trước đừng làm gì.

Tô Tử Lê chạm vào cái lỗ nhỏ trên tường và phát hiện phía dưới thực ra có một cái rãnh, dài và rất phẳng, có cảm giác hơi giống một khe cắm để nhét thẻ ngân hàng.

Nhưng nó rộng hơn nhiều so với khe cắm thẻ đó.

Tô Tử Lê so sánh độ rộng của khe cắm thẻ, sau đó nhìn tấm bài vị hình chữ nhật phẳng ở đằng kia, cảm thấy có lẽ mình đã tìm được lối ra.

Nhưng vấn đề là——

Cô bé trước đó chỉ làm phiền “họ” mà đã bị đánh bất tỉnh. Nếu như muốn dùng “họ” làm “chìa khóa” mở cửa thì… liệu cậu có bị một nhóm đánh đập không?

Sau khi ước tính hiệu quả chiến đấu của phe mình, Tô Tử Lê có chút lo lắng. Căn phòng bí ẩn này là căn phòng bí ẩn tổng hợp, nói cách khác, việc thoát khỏi tổ đường này chỉ là bước đầu tiên, nếu như mọi người bị thương ở đây hoặc thậm chí xảy ra tình trạng thương vong, khi đó việc sống sót sẽ còn khó khăn hơn.

Cậu nghĩ như thế nào thì những người khác cũng nghĩ vậy.

Mọi người im lặng nhìn tấm bài vị tương ứng, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng, bởi vì mọi người đều có thể đoán được hậu quả của việc tùy tiện chạm vào những tấm bài vị đó.

Rất có thể sẽ chết.

Một cách chết khủng khϊếp, hoặc có thể nó không giúp ích gì cho việc ra khỏi đây.

Lúc này, nhắc nhở của trò chơi lại vang lên.

Nó kêu lên một tiếng bíp, không nói gì, nhưng đồng hồ đếm ngược chỉ còn mười phút nữa đang đè nặng lên tâm trí mọi người.

Nếu không lấy được bài vị thì thực sự quá muộn.

Tô Tử Lê chỉ đang cố gắng tìm xem xung quanh có manh mối nào mà bọn họ đã bỏ lỡ hay không. Mới đi được hai bước, khóe mắt cậu đã nhìn thấy Hạ Huyền dùng chân đá vào hộp xổ số.

"bụp--"

Âm thanh nhẹ nhàng không hề dễ thấy, nhưng lại như tiếng chuông buổi sáng đọng lại trong lòng Tô Tử Lê.

Có gì đó không đúng.

Nếu những tấm thẻ tâm linh đó thực sự đánh người như vậy, tại sao khi Hạ Huyền nhấc khăn trải bàn lấy hộp xổ số ra lại không thấy sợ hãi?

Chẳng lẽ vì hắn đẹp trai, nên tấm bài không đánh hắn?

Không thể nào.

Vậy thì chỉ có một khả năng.

Trong căn phòng bí ẩn này, người chơi được phép chạm vào những manh mối liên quan đến việc thoát ra. Nói cách khác, họ thực sự có thể đưa tay ra và lấy các tấm bài vị tương ứng của mình mà không bị trúng đòn.

******

Lương Mai đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ nhẹ lớp bụi trên mặt, sau khi Trần Hồng Huy và những người khác phát hiện ra rằng bọn họ không thể trực tiếp lấy được các tấm bài vị, mọi người lập tức bắt đầu tìm kiếm những manh mối khác ở gần đó.

Cô bé là người mới.

Vì không thường chơi loại trò chơi phòng bí ẩn này nên không nghĩ ra được ý tưởng hay ho nào để giúp đỡ, chỉ đành phải tận dụng vóc dáng nhỏ bé của mình để thò đầu vào từng kẽ hở xem có tìm được gì không.

Chú Trần thực sự là một người tốt, khi nhìn thấy cô loạng choạng trong góc, chú đã mang đèn pin dự phòng đến cho cô. Nhưng cô bé vẫn thích người tên Tô Tử Lê hơn, bởi vì lúc đầu cậu nói chuyện với cô rất nhẹ nhàng, đẹp trai và rất lợi hại.

À, thực ra người còn lại tên Hạ Huyền cũng rất đẹp.

Nhưng có vẻ như hắn không phải là người dễ gần, và...

Lương Mai vô thức chạm vào gáy mình, có lẽ là do cô bị hắn kéo đi sau khi bất tỉnh, cổ cô luôn có cảm giác hơi đau khi nhìn thấy hắn.

Cô bé quay đầu lại nhìn vài cây cột, không thấy có gì bất thường.

Lương Mai chỉ muốn xem người khác đã tìm được những gì, nhưng khi cô quay lại, cô nhìn thấy người anh trai yêu quý của mình đang đưa tay trực tiếp lấy một cái bài vị trên bàn.

Các chuyển động đều mượt mà, tự nhiên. Không có chút do dự nào cả.

Lương Mai: "..."

Một tiếng hét vang lên, những người khác quay đầu lại sửng sốt.