Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Hạn Ta Không Diễn

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mắt Từ Hoành Hiên rưng rưng: "Cho nên, vốn dĩ nữ thần chưa từng coi trọng tôi sao?"

Mắt kính lạnh lùng đáp: "A, chưa từng có."

Hai người vừa nói vừa khẩn trương nhìn Khương Tiều cùng Cố Minh Châu giao chiến.

Từ Hoành Hiên muốn tới hỗ trợ, nhưng bị Mắt kính ngăn lại, "Cô ấy có kế hoạch của mình, đừng làm loạn."

Dù Mắt kính có ý giúp đỡ, cũng không dám nhúng tay vào, trừ khi Khương Tiều thật sự ở thế yếu.

Khương Tiều cùng Cố Minh Châu dây dưa với nhau như vậy, nếu như tùy tiện ra tay, có thể sẽ làm Khương Tiều bị thương.

Mắt kính cũng không phải là không làm gì.

Sau khi Từ Hoành Hiên dụ Cố Minh Châu rời đi, hắn liền lấy đạo cụ cạm bẫy ra, tại vị trí Khương Tiều nói đã bố trí xong - những việc này, Cố Minh Châu đều không biết.

Khương Tiều hướng về phía đầu cầu thang từng bước lùi lại, dường như muốn đem Cố Minh Châu đi vào bẫy của Từ Hoành Hiên.

Mà Cố Minh Châu cười lạnh một tiếng, cô ta sẽ bị mắc bẫy chắc? Cái bẫy kia đã được cô ta nhìn thấy rõ ràng!

Khi Khương Tiều dùng con dao găm đâm tới, Cố Minh Châu tay không chặn lưỡi dao, dùng một lực lớn đẩy Khương Tiều về phía sau.

Dao găm này dù sao cũng là đạo cụ trung cấp, Cố Minh Châu cũng không phải là không có chút cảm giác nào, nhưng đau đớn càng khiến cô ta thêm điên cuồng, khuôn mặt vặn vẹo lại, khóe miệng cong ra một đường mà người bình thường khó làm được, như khóc mà không phải khóc, giống cười mà không phải cười. Nhìn một hàm răng sắc nhọn đầy máu me, trong kẽ răng còn có vài vụn thịt rất dễ khiến người chơi sợ đến mức giảm giá trị tinh thần.

Cô ta chính là muốn những kẻ đã phá hỏng kế hoạch của mình phải trả giá.

Cố Minh Châu phát hiện, Khương Tiều vừa rồi còn liều mạng phát động công kích, về sau, lực công kích của cô như đang từ từ yếu dần.

Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, thân thể của nhân loại chính là vậy, dù mạnh đến đâu cũng sẽ có lúc cạn kiệt sức lực.

Hơn nữa Cố Minh Châu để ý thấy tay Khương Tiều cầm dao găm đang run nhè nhẹ, phát hiện này khiến cô ta càng thêm hưng phấn, cô ta thì thầm, "Cầm cái này, cô cảm thấy thống khổ đúng không? Chỉ khi trở thành "người" giống tôi, mới có thể không cố kỵ mà sử dụng nó. Đừng từ chối, đây chính là vận mệnh của hai ta."

Cố Minh Châu biết rõ dao găm sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực cho người sử dụng.

"Cô nhìn đi, đồng đội của cô đều đã bỏ rơi cô rồi. Bọn họ không dám giúp cô, nên liền để cô tự sinh tự diệt. Con người đều giống nhau, ích kỷ mà ti tiện. Đừng giãy dụa nữa, giống tôi có gì không tốt, giống tôi rồi cô sẽ có được sức mạnh mà mình muốn."

Cố Minh Châu cảm thấy Khương Tiều đã đạt đến giới hạn, động tác càng thêm không kiêng nể gì.

Đúng lúc này, Khương Tiều mượn lực, trở tay đẩy cô ta vào một góc trên hành lang.

Ngay từ đầu, Cố Minh Châu chỉ cho rằng Khương Tiều đang cố gắng vùng vẫy, cho đến khi vòng xoáy màu đen nuốt cô ta vào trong.

Khóe mắt cô ta trừng lớn như muốn nứt ra: Đây mới là cái bẫy thực sự của Khương Tiều!

Cố Minh Châu muốn giãy dụa thoát khỏi vòng xoáy, nhưng thân thể lại nhịn không được càng lún càng sâu.

Mà Khương Tiều mặt vô biểu tình phất phất tay, nói, "Diễn kịch mệt thật!"

Suýt chút nữa là bị lộ!

Cầm thanh 【 dao găm đẫm máu 】 này cảm giác không dễ chịu tí nào.

Đạo cụ đã sớm nhắc nhở trước: Gây bao nhiêu sát thương lên đối thủ, thì người sử dụng sẽ nhận bấy nhiêu phản phệ.

Nếu là người khác cầm con dao găm này, đã sớm bị ảo giác rồi lâm vào sụp đổ, điên cuồng. Đây cũng là nguyên nhân Cố Minh Châu mất cảnh giác.

Khương Tiều vẫn luôn cảm nhận được cảm giác đau đớn lạnh lẽo từ con dao truyền đến, nhưng chỉ có vậy thôi.

Cô chính là muốn để Cố Minh Châu tự phán đoán rồi mắc bẫy. Cầm con dao găm theo kiểu "run nhè nhẹ" cần phải khống chế lực tay sao cho chuẩn xác, cũng quá mệt mỏi.
« Chương TrướcChương Tiếp »