Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Hạn Ta Không Diễn

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cánh cửa bị hai cái đầu gặm, chỉ sợ kiên trì không được lâu.

Từ Hoành Hiên đem súng phun lửa cho Mắt kính, hắn liền vô thức nhận lấy, còn Từ Hoành Hiên thì cầm một túi bột mì.

"Tôi sẽ mở cửa, sau đó anh hãy phun lửa vào bọn chúng, nhớ là, làm xong liền vứt súng vào chúng nó rồi chạy thật nhanh!"

Từ Hoành Hiên vừa dứt lời, lập tức mở cửa ra, hai cái đầu tức tốc nhào tới.

Mắt kính đem súng nhắm ngay hai cái đầu lâu, dùng nhiệt độ cao khiến hai cái đầu trì trệ một chút. Nhưng chỉ sau một lát, chúng lại tiếp tục lao đến mà không sợ hãi ngọn lửa tí nào.

Có điều, cái Từ Hoành Hiên cần chính là lúc này.

"Ném!" Từ Hoành Hiên la lớn. Mắt kính liền hướng về phía hai cái đầu ném, đồng thời Từ Hoành Hiên cũng quăng túi bột mì ra, hai người lập tức chạy vào bếp nhào xuống đất. Trước khi nằm xuống, Từ Hoành Hiên còn đặc biệt "quan tâm" giúp chúng nó đóng cửa lại.

"Oành" - một tiếng nổ to vang lên.

Cửa phòng bếp nổ tung, sóng nhiệt lan đến gần hai người. Tuy có bị thương một chút, nhưng chỉ cần uống ít linh dược trị thương cấp thấp là được.

Hai cái đầu kia giãy dụa trong biển lửa rồi dần biến mất.

Bình thường đả kích vật lý đối với mấy thứ quỷ dị này tác dụng rất nhỏ, nhưng khi đạt tới một trình độ nhất định thì vẫn có thể tiêu diệt được bọn chúng.

Mắt kính dơ ngón tay cái với Từ Hoành Hiên, "Trâu bò thật đấy! Nhìn không ra cậu còn có chiêu hay như vậy."

Từ Hoành Hiên cười ngượng ngùng nói: "Thực ra hồi cao trung tôi học Hoá khá ổn. Nữ thần cũng từng nói, phải lợi dụng những thứ sẵn có."

Phó bản tạo ra đạo cụ đương nhiên là được dùng, thế nếu không có đạo cụ thì làm sao? Hoặc đạo cụ không đủ dùng thì sao đây?

Những tân nhân như Khương Tiều, đạo cụ cái gì cũng không có nên phải tận dụng hết những thứ có ích.

Hơn nữa loại bột mì này trước đó Khương Tiều đã dùng qua, chẳng phải là để cung cấp manh mối cho Từ Hoành Hiên sao?

Mắt kính sờ cái đầu ngày càng ít tóc, nhịn không được cảm thán, "Cao trung, quả nhiên là đỉnh cao tri thức."

Những kiến thức này hắn đã sớm trả hết cho thầy cô rồi...

Cùng lúc đó, Khương Tiều và Cố Minh Châu ở chung một chỗ, lâm vào bóng tối vô hạn.

Thời điểm bị kéo vào, Khương Tiều liền đá văng Cố Minh Châu.

Trạng thái hiện tại của Cố Minh Châu yếu đến mức chịu không nổi một đạp của Khương Tiều, mà cô ta cũng không muốn dây dưa nhiều liền biến mất trong bóng tối.

Di động của Khương Tiều trong quá trình chiến đấu vừa rồi không biết rơi ở nơi nào, cô muốn chiếu sáng để nhìn chung quanh một chút cũng hết cách. Loại cảm giác chật chội giống như rơi dưới đáy giếng, cô đưa tay sờ bốn phía, nhưng đều sờ vào không khí.

Yên tĩnh, tối tăm, hiu quạnh... Hoàn cảnh như vậy, rất dễ bức điên người ta.

Rơi vào nơi này chỉ có đau khổ cùng tuyệt vọng.

- - đương nhiên, đây là một loại ảo giác, đợi đến khi cạm bẫy mất tác dụng, bọn họ liền thoát ra được.

Sau đó, Khương Tiều nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng Cố Minh Châu gào thét.

Cái bẫy này hiển nhiên không chỉ hữu dụng với con người, Cố Minh Châu vốn đã rất điên cuồng, lúc này càng như bị điên quơ quơ dao phay chém vào không khí, tựa như chém kẻ có thâm cừu đại hận với cô ta vậy.

Khương Tiều lẳng lặng nhìn cô ta nổi điên, sau đó hỏi: "Cô tự nguyện sao?"

Trong cạm bẫy phát ra âm thanh kỳ thật rất nguy hiểm, sau khi Khương Tiều ước lượng độ nguy hiểm một chút, vẫn quyết định lên tiếng.

Hiện tại Cố Minh Châu chưa chắc đã là đối thủ của cô, hơn nữa cô có chút nghi vấn cần Cố Minh Châu giải đáp, sau khi thoát khỏi phó bản này liền không còn cơ hội nữa.

Động tác Cố Minh Châu dừng lại, vậy mà cũng chậm rãi yên tĩnh trở lại, cô ta dùng chất giọng khàn khàn nói, "Đúng."

"Vì sao?"

Tại sao phải dùng loại phương thức này?

Cô có thể tiếp xúc với Phù Lục nguyền rủa, hẳn là biết còn có nhiều phương pháp báo thù tốt hơn, tại sao phải khiến mình trở thành loại người không ra người, quỷ không ra quỷ như này.
« Chương TrướcChương Tiếp »