Chương 46

Trần Vân cầm chổi lông gà trong phòng khách, chuẩn bị dùng thứ này để giáo huấn đứa nhỏ này một chút.

Nhất thời, Vạn Sự Thông và Tóc xoăn hơi bối rối, phân vân không biết có nên ngăn cản hành vi "bạo lực gia đình" này lại không.

Khương Tiều vội vàng chuyển hướng sự chú ý của Trần Vân: "Em không nói đùa, những gì em nói là sự thật. Danh tính bảo an có thể bị cướp đi, nên khả năng cao là danh tính cư dân cũng có thể. Ý của em là, ít nhất chúng ta phải có thân phận nhân viên bảo vệ, như vậy sẽ giúp chúng ta an toàn hơn rất nhiều. "

Có được thân phận bảo an, liền có thể chủ động công kích mà không bị ràng buộc bởi các quy tắc, bọn họ sẽ nắm trong tay nhiều quyền chủ động hơn.

Sau đó, Khương Tiều lấy giấy bút ra vẽ bản đồ tiểu khu.

"Thời gian phó bản mở ra là khoảng mười giờ. Dựa theo lịch chia ban trước kia, có năm bảo an túc trực trong khu biệt thự. Tiểu khu gồm có mười căn biệt thự, trừ Biệt thự số 4 ra thì còn chín cái, cũng không biết những căn biệt thự kia có bao nhiêu "người"."

Nói đến chính sự, Trần Vân quả nhiên từ bỏ việc giáo huấn Khương Tiều, cô nói về trải nghiệm của mình sau khi phó bản bắt đầu:

Tờ giấy A4 do bảo an đưa tới đúng như thông báo dán trên cửa sổ phòng bảo vệ, sau khi đạt được thân phận người chơi, cô không dám ra ngoài, có hai nhóm người tới gõ cửa nhưng cô vẫn phớt lờ.

Trong đó có một nhóm người muốn phá cửa, cô lập tức liên hệ với bảo an, lúc bảo an đến liền ở bên kia biệt thự, đem đám người đó đập thành thịt nát!

Sau đó bọn Khương Tiều liền trở lại.

"Lúc trước Khương Tiều có giúp tôi đăng ký, tôi nói với bảo an như vậy, hắn liền rời đi. Chứng tỏ đăng ký có hữu dụng, ít nhất là có thể đạt được thân phận cư dân tạm thời." Trần Vân nói, "Chúng ta cần nghĩ cách để hai người cũng đăng kí."

Cô nhìn về phía Tóc xoăn và Vạn Sự Thông.

Hai người nhanh chóng tự giới thiệu: "Tôi là Lý Nghiêu."

"Cục Quản lý, Trương Quyên."

Khương Tiều hỏi, "Chị làm sao liên hệ với bảo an được?"

"Dựa theo số điện thoại kia mà gọi là được."

Khương Tiều thử gọi điện lại cho Trần Vân, phát hiện là gọi được.

Bên ngoài tiểu khu không thể liên hệ, nhưng trong phó bản thì lại không bị quấy nhiễu.

Khương Tiều lập tức trao đổi thông tin liên lạc với cả Lý Nghiêu và Trương Quyên, đừng coi thường chuyện này, ít nhất ở đây liên lạc với nhau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, cửa sổ trong phòng khách chợt vỡ nát, sau đó, chuông cửa vang lên, bảo an xuất hiện ở cửa biệt thự, khoé môi treo lên nụ cười quỷ dị, "Khương tiểu thư, phiền cô mở cửa, có kẻ lạ xâm nhập vào nhà cô, rất nguy hiểm. Vì sự an toàn về tính mạng và tài sản, xin cô phối hợp để chúng tôi vào kiểm tra."

Bảo an này là "người" mà Khương Tiều đã đắc tội ở phòng bảo vệ.

Dù không có bằng chứng, nhưng chắc chắn cửa sổ là bị tên kia đập vỡ!

Thế này cũng giống ăn vạ quá rồi đấy!

Khương Tiều:... Quả báo đến quá sớm.

“Vì sự an toàn của mọi người, nếu cô không mở cửa, tôi chỉ có thể mạnh mẽ phá cửa đi vào.” Khóe miệng của bảo an cười ngoác đến tận đáy tai.

Không khí trong biệt thự chợt đình trệ.



Khương Tiều mở cửa để bảo an tiến vào.

Hắn đi vào phòng khách, chỉ thấy Khương Tiều và Trần Vân.

Nhìn tên bảo an thảnh thơi như đang đùa giỡn con mồi, Khương Tiều lại lần nữa khẳng định, mình phải lấy được thân phận bảo an, cô không thích tình thế bị động như vậy.

Khương Tiều biết mình là mục tiêu của hắn, nhưng vẫn không quên khıêυ khí©h, "Rốt cuộc là có chuyện gì? Chúng tôi vẫn luôn ở trong phòng khách, không thấy có gì bất thường. Tôi trả tiền là muốn anh bảo vệ tôi, chứ không phải là để anh đến làm phiền tôi."

Bảo an chỉ vào cửa sổ bị đập vỡ, nói: "Đây là bằng chứng cho thấy có thứ gì đó đã đột nhập, tôi cũng là vì cô suy nghĩ, Khương tiểu thư."