Chương 48

Khương Tiều rất muốn mắng: Đám quái vật này bây giờ đều thông minh như vậy sao?

Mà trên mặt, Khương Tiều lại không cảm xúc đáp một tiếng, "Vậy thì phải cảm ơn các anh."

Khóe miệng của bảo an nhếch lên lại hạ xuống, tại sao hắn vẫn không cảm nhận được giá trị tinh thần của cô dao động, cô thật sự không lo lắng cho sự an toàn của hai người kia sao?

Lúc này, đầu óc của Khương Tiều đang điên cuồng chuyển động: Hai người họ có thể ứng phó với những tên bảo an khác không, cô phải làm gì để giúp họ giảm bớt nguy hiểm?

Bên ngoài biệt thự, Lý Nghiêu và Trương Quyên quả thực đang trong tình cảnh không tốt lắm.

Mấy phút trước, bọn họ vừa vội vàng ra khỏi biệt thự của Khương Tiều, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã có hai nhân viên bảo vệ xuất hiện rồi đuổi theo sau.

Sao họ còn không biết đây là một cái bẫy do bảo an giăng ra để bắt họ!

Đám bảo an này cũng làm việc quá chăm chỉ rồi đấy!

Trương Quyên và Lý Nghiêu một bên chật vật chạy trốn, một bên thì thầm mắng trong lòng.

Nếu là đấu tay đôi 1vs1, hai người chơi thâm niên chưa chắc đã gặp bất lợi, nhưng vấn đề là, phương thức tấn công của họ bị hạn chế, thậm chí nếu đặt bẫy cũng sẽ bị đánh giá là tấn công.

May mắn thay, thiên phú 【Toàn trí】 của Lý Nghiêu còn có năng lực cảm ứng, trước khi đặt bẫy, hắn cảm nhận được nguy hiểm khiến người ta rợn tóc gáy, liền nhanh chóng thu lại bẫy, tránh cho mình bị hố.

Thiên phú của Trương Quyên được gọi là 【Dịch chuyển tức thời】, cũng là một loại thiên phú không tồi, nhưng trong phó bản này thì hạn chế lại rất lớn: Cô chỉ có thể dịch chuyển đến nơi có mùi hương của <Độc Hồng>.

<Độc Hồng> là loài hoa cộng sinh cùng cô, những người khác sẽ ngửi thấy mùi thơm giống như hoa hồng và chỉ nghĩ đó là một bông hồng bình thường, nhưng đối với Trương Quyên, nó là mùi hương độc nhất vô nhị và là một vũ khí theo dõi tuyệt vời.

Nhưng sau khi tiến vào phó bản này, cô vẫn luôn liên tục chạy trốn, căn bản không kịp thấm mùi hương của <Độc Hồng> đến nhiều nơi khác nhau.

Trên người Khương Tiều còn mang theo hương hoa, cô có thể dịch chuyển trở về biệt thự, nhưng về đó có khi lại là tặng đầu người.

Đúng lúc đó, điện thoại của Trương Quyên sáng lên, là Khương Tiều nhắn tin tới: Cô trộm đồ được không?

Trương Quyên:???

“Trộm đồ là không thể nào, tôi là người của Cục Quản lý."

"Nhưng nếu là lấy đạo cụ thì được, phối hợp làm việc là nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi công dân."

Khương Tiều:...

Được rồi, cô ấy quả là người không biết xấu hổ.

Khương Tiều gửi cho cô một tin nhắn mới: Để Lý Nghiêu giúp cô, mười giây sau cô hãy dịch chuyển về biệt thự, lấy giấy tờ tùy thân trong túi trên cùng bên trái của nhân viên bảo vệ rồi dịch chuyển đi.

Trong khi gửi tin nhắn cho Trương Quyên, Khương Tiều cũng đến gần bảo an, giúp hắn sửa sang lại cổ áo, rồi vỗ vai hắn, tỏ thái độ trìu mến, "Tôi thấy cổ áo của anh hơi lệch, nên đã giúp anh sửa lại một chút."

Bảo an:?

Hắn không hiểu, người bình thường đều hận không thể cách bọn họ càng xa càng tốt? Vì sao cô ngược lại muốn tới gần hắn? Thậm chí còn không có chút ý đồ công kích nào?

Bảo an nhìn thấy dáng vẻ như quái vật của mình qua đáy mắt trong suốt của Khương Tiều: Hốc mắt trống rỗng, làn da như được dán vào mặt, trông mất tự nhiên. Biểu tình trên mặt hắn vặn vẹo, môi còn có vài vết rách sâu, để lộ phần nướu đỏ tươi bên trong.

Hắn nhớ mình đã nhìn thấy đôi mắt của một đồng nghiệp, sau đó dường như hắn gặp được Thần, nhưng mà, hắn không thể nhìn thẳng vào vị Thần đó.

Vị Thần đó đã nói: "Ta muốn xác th1t của ngươi."

Hắn vô thức đáp, "Vâng."

Sau đó, hắn liền trở nên như này.

Những người nhìn thấy hắn đều la hét bỏ chạy tứ phía, rồi trở thành con mồi của hắn.

Hắn rất thích thú với quá trình đi săn, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy chính mình trong mắt Khương Tiều, hắn nhận ra rằng nếu hắn nhìn thấy khuôn mặt này, bản thân cũng sẽ cảm thấy sợ hãi?