Chương 19: Phát hiện

Ở trong thư phòng của ông Tần

“Con nói Thiên Bảo bị bắt cóc, sau đó được Kha cứu được?” Ông Tần cao giọng hỏi lại.

Tần Dữ Hào gật đầu, “Chỉ là bây giờ em ấy không nhớ rõ chuyện trước kia, cho nên lầm tưởng Thiên Bảo là con của mình.”

Ông Tần có chút ngạc nhiên, sau đó lại nhíu mày nói: “Vậy ra người ta cứu con trai của con, con lại lừa gạt người ta nuôi con cho con, bây giờ còn lừa gạt tình cảm của ngưởi ta?”

Anh đứng ở một bên, nghe ông nội của mình nói vậy thì có hơi bất đắc dĩ, âm thầm than thở ở trong lòng, ông nội, người nói cháu trai của mình lừa gạt người ta như vậy có được không?

Tuy nhiên, ngoài mặt anh vẫn đứng thẳng nghiêm túc, trả lời ông: “Con không có lừa gạt em ấy, chuyện của Thiên Bảo là hiểu lầm, hơn nữa con cũng thật lòng thích em ấy.”

Ông Tần liếc nhìn cháu trai của mình một cái, sau đó thở dài nói: “Được rồi, chuyện của lớp trẻ các con ông không xen vào được, Kha là đứa trẻ tốt, con phải đối xử thật tốt với người ta đó.”

Anh gật đầu, “Dạ.” Sau đó anh xoay người đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, ông Tần âm thầm thở dài, mong là cháu trai biết chừng mực, nếu không có lẽ về sau sẽ cô độc tới già mất.

Ra khỏi thư phòng của ông nội, anh tiến thẳng đến phòng của mình, vừa vào là thấy hai cha con đang lấy hành lý ra sắp xếp.

Anh đi vào, ngồi bên cạnh Thiên Bảo, vuốt đầu bé, “Phòng của con bên kia, quần áo này lát nữa đem qua bên kia đi.”

Bé quay sang nhìn anh, chu môi bất mãn nói: “Con không được ngủ chung với ba ba sao? Trước giờ con vẫn luôn ngủ chung với ba ba mà.”

Anh nghiêm mặt nói: “Con trai lớn rồi vẫn ngủ cùng ba mình còn ra thể thống gì, con phải biết tự lập chứ? Chẳng lẽ con muốn chúng ta bảo bọc con hoài sao?”

Lúc này quản gia đi lên, đứng trước cửa phòng, lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, cậu có gì phân phó ạ?”

Tần Dữ Hào quay sang, chỉ vào rương hành lý nhỏ và bao đồ chơi ở bên cạnh, “Đem đồ của cậu chủ nhỏ qua phòng bên cạnh đi.”

“Dạ.” Quản gia đi vào xách hành lý đi.

Anh quay lại nhìn Thiên Bảo, nói: “Con đi tìm ông cố chơi với ông đi, ba và ba Kha muốn nói chuyện.”

Bé Thiên Bảo trề môi, “Dạ.”

Nói xong bé Thiên Bảo chạy ra khỏi phòng, trước khi đi còn hiểu chuyện đóng cửa phòng lại.

Chương Sở Kha nhìn cánh cửa đóng lại, bây giờ trong phòng chỉ có hai người, nhớ lại chuyện lúc trưa khiến cậu cảm thấy rất thẹn thùng, cúi đầu không nói gì.

Khóe môi của Tần Dữ Hào cong lên, nhích người lại gần, ôm lấy vai cậu, nhẹ giọng nói: “Em còn mệt, đồ đạc để anh sắp xếp là được rồi.”

Chương Sở Kha lắc đầu, “Em không mệt mà.”

Tần Dữ Hào nhướng mày, trêu ghẹo, “Nếu không mệt, vậy chúng ta làm chút chuyện thú vị gì đó đi.”

Nói xong, anh đưa mặt sát lại gần cậu, hôn lên mặt cậu một cái, hai tay vòng qua ôm lấy cả người cậu vào lòng.

“Chúng ta, chúng ta vừa mới…” Cậu ngượng ngùng khẽ cựa quậy.

“Được rồi, trêu em thôi…”

Đột nhiên, sắc mặt của anh lại trở nên nghiêm túc, hỏi cậu: “Kha, em có thể nói với anh trong thời gian em rời khỏi thành phố H đã xảy ra chuyện gì không?”

Nghe anh hỏi vậy, trong lòng cậu khẽ run lên một cái, sau đó dời mắt đi, không dám nhìn anh, ấp úng nói: “Em, em… Không có xảy ra chuyện gì hết.”

Anh càng ôm cậu chặt hơn, cằm để trên bả vai của cậu, “Không nói cho anh nghe được sao? Anh sẽ giúp em.”

Anh thật sự rất muốn biết trong thời gian đó cậu đã trải qua những gì, tại sao lại thay đổi nhiều như vậy. Trên người cậu có quá nhiều bí ẩn, ngay cả khi anh cho người điều tra cũng không có kết quả, anh có cảm giác không níu giữ được cậu, sợ sẽ có một ngày cậu đột nhiên biến mất, anh vĩnh viễn sẽ không tìm được cậu nữa.

Chương Sở Kha nhắm mắt lại, đặt tay mình lên trên bàn tay của anh, hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào nói: “Anh cho em thêm một chút thời gian được không, đến một ngày nào đó em sẽ nói tất cả với anh, còn bây giờ…”

“Anh hiểu, anh sẽ chờ em mở lòng ra với anh, nhưng điều kiện tiên quyết là em không được tự ý bỏ đi, có được không?”

“Ừm.” Chương Sở Kha khẽ gật đầu. Nếu sau khi biết sự thật anh vẫn còn muốn ở bên cạnh cậu, vậy thì cậu sẽ không bao giờ rời xa anh, vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh anh.

“Anh muốn có thêm một đứa nhỏ không?” Đột nhiên cậu lên tiếng hỏi.

Tần Dữ Hào có chút ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra cái gì đó, vuốt ve tay cậu, nói: “Đừng áp lực, bây giờ chúng ta đã có Thiên Bảo rồi, chuyện con cái không cần lo lắng nữa, em cứ vui vẻ sống với anh và con là được rồi.”

“Sao chỉ có Thiên Bảo, con trai của anh đâu?”

“À, anh quên mất.” Anh qua loa thêm lời.

“Cho dù anh và mẹ của bé có khúc mắt gì với nhau đi nữa, cũng không nên lạnh nhạt với đứa nhỏ, đừng vì chuyện của người lớn mà làm tổn thương con.” Cậu ôn tồn khuyên nhủ, cậu thật sự không muốn đứa nhỏ vì chuyện của ba mẹ mà lớn lên có thiếu hụt, về sau, cậu nhất định phải quan tâm bé nhiều hơn mới được.

Anh nghe cậu nói vậy, liền trầm thấp cười một tiếng, “Nghe lời em.”

Chương Sở Kha hài lòng nở nụ cười, kỳ thật cậu rất muốn sinh một đứa con với anh, nhưng thân xác của cậu là người ở đây, đàn ông ở đây không thể sinh con, anh nói đúng, bây giờ bọn họ đã có hai đứa nhỏ, không cần băn khoăn về vấn đề này nữa.

__

Ngày hôm sau, Tần Dữ Hào lái xe đến quân khu.

Khi vào đến văn phòng làm việc, cấp dưới của anh cũng theo vào.

Người kia đứng trước mặt anh, đưa xấp tài liệu cho anh, “Thủ trưởng, đây là kết quả điều tra về chuyện trước kia của Chương Sở Kha.”

Tần Dữ Hào nhận lấy sấp tài liệu kia, mở ra xem, thông tin trong đó hoàn toàn trùng khớp với Chương Sở Kha mà anh biết khi ở thành phố H, nhưng điều này lại làm anh cảm thấy càng kỳ quái hơn.

“Cậu ấy không có tham gia lớp học đàn cổ nào sao?”

Vị lính kia khó hiểu nhìn anh, trả lời: “Theo điều tra thì không có, hơn nữa đàn cổ yêu cầu cao như vậy, người như cậu ta sao có thể kiên nhẫn học được.”

Tần Dữ Hào tiếp tục xem lại lần nữa, kết quả vẫn không có gì bất thường, nhưng chính sự bình thường này mới là điều không bình thường.

“Cậu nói xem, trong vòng một hai tháng, người ta có thể đàn được đàn tranh, hơn nữa còn đàn rất chuyên nghiệp hay không?”

“Theo lý thuyết thì là không thể, bạn gái của tôi cũng là sinh viên trường âm nhạc, rất có năng khiếu về đàn cổ, nhưng cũng phải học gần nửa năm mới đàn nghe ra hình dạng, một hai tháng đàn chuyên nghiệp chỉ có thiên tài mới làm được, trừ khi…”

“Trừ khi thế nào?” Anh vội vàng hỏi tiếp.

Vị lính kia nghe ra giọng điệu gấp gáp của anh, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay thủ trưởng làm sao vậy, toàn hỏi mấy thứ không có căn cứ.

Tuy vậy, anh ta vẫn nghiêm túc trả lời, “Trừ khi là có một linh hồn biết đàn nhập vào, sau đó…”

Vị lính kia chợt nhận ra mình đang nói chuyện với ai, liền vội vàng thu lại, “Thủ trưởng, tôi chỉ lỡ lời thôi, anh cứ coi như tôi chưa nói gì cả.”

Đáng chết! Hôm nay mình ăn gan hùm sao, dám giỡn mặt với thủ trưởng? Mong là anh không để ý, nếu không mình chắc chắn xong luôn.

“Không có gì, cậu đi ra ngoài tiếp tục huấn luyện đi.”

Vị lính kia chào anh một cái rồi nhanh chóng đi ra ngoài, ở trong này, anh nhớ mãi không quên lời anh ta vừa nói.

Một linh hồn khác sao? Điều này có thể không?

Nếu là vậy đã có thể giải thích cho tất cả mọi chuyện rồi. Em ấy không phải tên Chương Sở Kha đáng ghét kia, cũng không phải người đã bắt cóc con trai mình, cho nên những gì thuộc về em ấy, mình không thể nào điều tra ra được.

Mà sự hiền lành, dịu dàng, chu đáo, biết cảm thông cho người khác kia đều là tính cách của em ấy, em ấy thiện lương như vậy, sao mình không sớm nhận ra chứ?

Có lẽ khi linh hồn nhập vào, em ấy có được ký ức của “Chương Sở Kha” nhưng lại không thể biết được mặt mũi của bất cứ ai, giống như khi đọc một cuốn tiểu thuyết vậy, biết được bọn họ làm gì, có những ai, nhưng lại không cách nào hình dung ra được khuôn mặt thật của bọn họ.

Bí mất mà em ấy luôn che giấu, chính là chuyện này sao?

Thảo nào em ấy không chịu nói ra, bí mật lớn như vậy đúng là nên sống để bụng chết mang theo.

Suy nghĩ miên man một hồi, Tần Dữ Hào vô thức bất cười thành tiếng, khóe môi không cách nào hạ xuống được.

Lý Tình Tình và Chương Từ có mặt ở Tây thành đã hơn một tuần, Chương Từ nhận được tin tức Chương Sở Kha đang ở đây cho nên mới phụng chỉ phụ hoàng tới đây bắt người về.

Thật không ngờ, trong lúc vô tình tìm được người, lại để cậu trốn mất, càng nghĩ, Chương Từ càng thấy tức tối, cái thằng nhóc đó, đúng là biết hành hạ người khác mà.

Lý Tình Tình đi tới vỗ vai anh một cái, “Được rồi, biết cậu ta ở đây là được rồi, Tây thành nhỏ như vậy, sớm muộn gì cũng tìm ra thôi, yên tâm.”

“Hừ, nếu không phải ông già bắt tôi đi tìm nó về, tôi cũng không muốn lếch xác vào đây làm gì, mẹ nó, cậu không biết hôm đó ở trong nhà vệ sinh có bao nhiêu người nhìn tôi như tên biếи ŧɦái đâu.”

Nhớ tới chuyện hôm đó, càng nghĩ anh càng thấy giận, đời này làm gì anh lại chịu nhục nhã như vậy, tất cả đều là tại thằng nhóc kia.

Lý Tình Tình nén cười, “Bỏ qua đi, dù sao cũng tới đây rồi, cùng tôi đi thăm ông bà nội của tôi đi, cũng lâu rồi tôi không gặp ông bà rồi.”

Chương Từ vẫn bày ra vẻ mặt đau trứng, bị cô lôi đi.

Đến chung cư, Lý Tình Tình dẫn Chương Từ lên tầng lầu của ông bà Lý.

Nhấn chuông cửa một hồi, bà Lý đi ra mở cửa. Thấy là cháu gái tới, bà Lý vội vàng kéo cô vào trong.

“Ông ơi, coi ai tới thăm chúng ta này.”

Lý Tình Tình mỉm cười đỡ tay bà đi vào trong, vừa ngồi xuống liền nũng nịu, “Bà nội, cháu rất nhớ bà nha.”

Bà Lý vỗ trán cô một cái, “Nhớ mà hơn một năm mới tới thăm ông bà một lần.”

Ông Lý cũng đi ra ngoài, ngồi xuống ghế sô pha, Lý Tình Tình đi sang ngồi bên cạnh ông, tiếp tục làm nũng, “Ông nội, con cũng rất nhớ ông nha.”

Ông Lý cười cười xoa đầu cô, “Được rồi, đừng làm nũng nữa, lớn rồi đó.”

Ông quay sang nhìn Chương Từ ngồi ở đối diện, “Đây là…”

“Cậu ấy là bạn của con, lần này đến Tây thành có chút chuyện, cho nên thuận tiện theo con tới đây thăm ông bà luôn.”

Nghe cháu gái nói xong, ông Lý gật gật đầu, cháu gái đã nói vậy chắc chắn hai đứa chỉ là bạn bè bình thường, trong lòng ông có chút tiếc nuối, cậu trai này trông cũng không tệ lắm, khá xứng với cháu gái của mình, lát nữa bảo vợ mình hỏi ý thử, nếu nó cũng thích thì hai người phụ một tay đẩy thuyền vậy.

Thấy ông Lý nhìn mình mỉm cười, không hiểu sao Chương Từ lại cảm thấy toàn thân lành lạnh, cũng cười cười lại với ông một cái.

Lý Tình Tình thấy ông mình như vậy, liền nhẹ giọng gọi ông, “Ông nội…”

“Được rồi, đến rồi thì ở lại ăn cơm. Mà con cũng lo tìm một người bạn trai đi, gần ba mươi rồi còn gì, đừng để ông bà ôm con của người ta hoài, ông bà muốn ôm cháu cố đó.” Bà Lý vỗ vỗ tay cô, nói.

“Biết rồi mà. Nhưng ôm con của người ta là sao?” Cô hiếu kỳ hỏi bà.

“Thì là con trai của cậu Chương nhà kế bên đó, thằng bé trắng trẻo đẹp trai, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, nội ôm mà không muốn buông luôn đó.”

“Cậu Chương?” Cả Chương Từ và Lý Tình Tình đều đồng loạt kêu to.

Chương Từ gấp gáp hỏi: “Bà nội Lý, bà nói nhà kế bên họ Chương, hơn nữa còn có con trai?”

Bà Lý không hiểu tại sao hai người lại kích động, chỉ gật đầu rồi nói: “Mới chuyển tới sống được vài tháng, bây giờ chuyển đi rồi.”

“Chuyển đi đâu?” Anh hỏi tiếp.

“Làm sao bà biết chứ, người quen của con sao?”

Lý Tình Tình biết rõ tính tình của Chương Từ, cho nên vội tiếp lời, nói: “Có lẽ người đó là em trai của cậu ấy, em trai cậu ấy gây gổ với người trong nhà, đã bỏ đi mấy tháng rồi, cậu ấy đang đi tìm người.”

Bà Lý gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, thanh niên bây giờ chính là như vậy, giận dỗi một chút là bỏ nhà đi, cậu trai kia còn ôm theo đứa nhỏ, cũng nên về nhà để có người chăm sóc đứa nhỏ chứ.

“Cậu ấy mới chuyển đi mấy ngày thôi, bà cũng không biết đi đâu.”

Chương Từ lên tiếng hỏi: “Vậy gần đây nó làm gì, có gặp gỡ ai không?”

Bà Lý suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có, bà thấy cậu ấy có quen với thằng Lâm, cháu nội của ông Tần, bạn của ông nội con Tình đấy.”

“Ông Tần nào vậy bà?” Lý Tình Tình không nhớ gia đình mình có quen với ai họ Tần ở Tây thành hết, chỉ biết mỗi Tần gia ở thành phố H, không lẽ…

“Là bạn của ông, nếu hai con muốn, ông cho địa chỉ, hai con tới đó hỏi thăm thử xem sao?” Ông Lý im lặng từ nãy, đột nhiên lên tiếng.

Hai người đồng loạt gật đầu.

Khi ra khỏi nhà ông bà Lý, hai người đứng ở góc hành lang của tầng lầu, nói chuyện với nhau.

“Cậu nói Tần gia kia có liên quan gì tới Tần gia ở thủ đô hay không? Lý Tình Tình lên tiếng hỏi.

Chương Từ khoanh tay dựa lưng vào tường, lắc đầu, “Không biết nữa, trước cứ đến hỏi thăm thử xem sao đã.”

“Ừ. Nhưng mà còn đứa bé kia thì sao? Nó ở đâu ra? Chẳng lẽ…”

Như nhớ ra cái gì đó, Lý Tình Tình vội vàng che miệng của mình lại, hoang mang nhìn anh.

Chương Từ sốt ruột hỏi cô: “Chẳng lẽ cái gì, sao trông cậu hoảng hốt quá vậy?”

Lý Tình Tình bắt lấy cánh tay của anh, dường như đã bị điều mình nghĩ dọa sợ, “Lúc còn ở thủ đô, tôi có nghe thấy một tin đồn, đó là con trai của Tần Dữ Hào bị bắt cóc, nhưng sau đó Tần gia ra mặt, tin tức này liền biến mất không thấy tăm hơi, cậu nói có lẽ nào…”

“Chết tiệt! Tôi phải nhanh chóng tìm nó về mới được, nếu còn chậm trễ, e là cuối cùng chỉ tìm được cái xác của nó thôi đó.”

Nói xong, Chương Từ vội vàng đi thang máy xuống dưới, Lý Tình Tình nhanh chóng đuổi theo.

__

Bên này, khi Tần Dữ Hào từ quân khu trở về Tây thành, khi vào biệt thự thì nghe người giúp việc nói lại là Chương Sở Kha đang ở trong phòng bếp nấu ăn, anh nghe xong liền xoay người đi vào đó.

Từ phía sau ôm lấy cậu, cằm gác lên vai cậu, “Sao không để đầu bếp nấu?”

Bị ôm từ phía sau khiến cậu giật mình một cái, lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh thì lập tức bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói: “Đây là món em nấu cho ông nội, gần đây ông ngủ không ngon, em muốn nấu chút canh an thần cho ông.”

“Đúng là cháu dâu ngoan, nhưng cũng không cần làm bản thân mệt nhọc, giao cho đầu bếp làm là được rồi.”

Cậu khẽ dừng động tác đang khuấy canh của mình lại, quay lại nhìn anh nói: “Em cũng không có việc gì làm, hơn nữa em muốn hiếu kính ông nội.”

Anh yêu thương hôn lên trán cậu một cái, “Lúc buồn chán em có thể dẫn Thiên Bảo đi dạo mà, mấy cái này dặn đầu bếp làm là được rồi.”

“Anh không hiểu đâu.” Nói xong, cậu quay lưng lại, tiếp tục công việc của mình.

Đối với cậu mà nói, hiếu kính với trưởng bối là một việc rất hạnh phúc, đời trước phụ mẫu của cậu mất sớm, chỉ còn bá phụ bá mẫu là trưởng bối, may mắn hai người cũng thật lòng yêu thương cậu, không để cậu chịu thua thiệt. Khi đến đây, cậu nhìn thấy ông nội Tần liền không nhịn được nhớ đến bọn họ, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác muốn được chăm sóc ông.

Nhìn dáng vẻ hiền lành của cậu, trong lòng anh thầm cảm thấy bản thân thật may mắn khi có được cậu. Đây có thể nói là duyên phận từ kiếp trước, nếu không sao cậu lại từ một nơi xa xôi như vậy, tìm gặp được anh chứ.

Canh đã đủ lửa, cậu tắt bếp đổ ra chén, bảo người hầu mang lên cho ông.

Sau đó lại nói với anh, “Đến giờ em đi đón Thiên Bảo rồi, anh mới về, lên phòng nghỉ ngơi một lát đi nha.”

“Để anh đi với em.” Anh ôm cậu không chịu buông, thật không nỡ xa cậu chút nào.

Chương Sở Kha gỡ tay anh ra, “Được rồi, anh đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi, em tự đi đón con được mà.”

Anh cười cười lại hôn cậu một cái rồi đi lên phòng, cậu cũng đi ra ngoài, lên xe để tài xế chở đến nhà trẻ.

Cậu đi được một lúc, anh cũng sang phòng ông nội trình diện xong trở về phòng tắm rửa một phen.

Lúc anh chuẩn bị xuống lầu thì người hầu đi lên, cung kính báo lại có người ở dưới phòng khách muốn gặp.

Anh gật đầu một cái rồi đi xuống lầu, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, khi xuống tới phòng khách, anh thấy Chương Từ và Lý Tình Tình đã ngồi sẵn ở đó, đồng thời cũng đều đang trợn to mắt nhìn anh.

“Sao lại là anh?”