Chương 14: Giải thích tất cả mọi chuyện với anh

Nhịp tim Đường Uyển đột nhiên tăng nhanh, sắc mặt trở nên trắng bệch, tránh né ánh mắt gần như chất vấn của Diệp Hạo Hiên, thấp giọng nói: “Chờ sau khi về nhà, tôi sẽ giải thích cho anh.”

Nói xong, cô giơ tay lấy lại bút ghi âm từ trong tay Diệp Hạo Hiên, nhét vào túi xách.

Sau khi Đường Uyển cùng Diệp Hạo Hiên trở về nhà họ Diệp, cô vào phòng tắm để tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó mới trở lại phòng ngủ ngồi lên ghế sô pha, trong lòng cô dối bời cô không biết nên giải thích tất cả mọi chuyện với anh như thế nào.

Diệp Hạo Hiên dựa người vào đầu giường, vòng hai tay về phía sau, ánh mắt lười biếng nhìn Đường Uyển, nhẹ nhàng nói: “Từ từ nói, không cần vội, hôm nay nói không hết, thì ngày mai tiếp tục nói, dù sao tôi cũng có nhiều thời gian.”

Đường Uyển đặt hai tay trên đầu gối, cúi đầu, hàng mi dài dưới mắt khẽ rung động, vừa giống như đang suy nghĩ, lại giống như đang nhớ lại.

Đường Uyển ngẩng đầu nhìn thẳng vào Diệp Hạo Hiên, chậm rãi mở miệng: “Giang Bích Vân là bạn rất tốt của tôi.”

Diệp Hạo Hiên nghe vậy, cũng không ngắt lời cô, mà ngồi thẳng dậy, bắt chéo hai chân ngồi đối mặt với Đường Uyển, mặt đầy nghiêm túc chờ cô nói tiếp.

“Ba năm trước cô ấy chết trong một trận hỏa hoạn, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng đó chỉ là ngoài ý muốn, nhưng tôi từ đầu đến cuối đều nghi ngờ có người gϊếŧ chết cô ấy, người đó chính là Giang Nhu em gái cùng ba khác mẹ của cô ấy, cho nên tôi mới tram phương ngàn kế tiếp cận Giang Nhu, mê hoặc cô ta sau đó cho người thôi miên cô ta, để cô ta nói ra sự thật năm đó.”

Nói như vậy, hành động khác thường mấy ngày nay của Đường Uyển đều là vì giúp bạn tốt đã chết tìm chứng cứ?

Dừng lại một lát.

Diệp Hạo Hiên nhíu mày ánh mắt sắc bén nhìn Đường Uyển, nghi ngờ mở miệng hỏi: “Vậy sao cô lại phải đợi ba năm sau mới bắt đầu điều tra, tìm kiếm chứng cứ? Sao không trực tiếp báo cảnh sát lập án, để công công an đi điều tra, giải quyết vụ việc?”

“He he…”

Đường Uyển nhìn Diệp Hạo Hiên cười khổ nói: “Nếu như bọn họ có thể điều tra ra, thì năm đó đã tra ra rồi, sở dĩ tôi chờ đợi ba năm, là vì tôi muốn đợi thời cơ thích hợp, khi trong tay đã có bằng chứng đủ sức thuyết phục tôi sẽ tìm luật sư để tiến hành khởi tố.

Nhìn bề ngoài thì có thể thấy những điều cô nói đều hết sức thuyết phục nhưng anh không thể hoàn toàn tin tưởng.

“Vậy tiếp theo cô định làm như thế nào?” Diệp Hạo Hiên nhìn chằm chằm Đường Uyển, như thể muốn nhìn thấu nội tâm cô một cách triệt để.

Đường Uyển nhìn vào ánh mắt dò xét của Diệp Hạo Hiên, chậm rãi nói: “Tiếp tục thu thập chứng cứ.”

Diệp Hạo Hiên thu hồi giọng điệu ngọt xớt trước đây, nghiêm túc nhìn Đường Uyển hỏi: "Nếu như em cần anh giúp đỡ thì cứ nói?"

“Cảm ơn! Không cần đâu, đây là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ xử lý thật tốt.” Đường Uyển dùng ánh mắt quật cường nhìn Diệp Hạo Hiên.

Tình cách của người đàn bà này thật là vừa cứng đầu, vừa cố chấp.

“Vậy được! Tùy cô.” Diệp Hạo Hiên tức giận nhìn Đường Uyển nói.

Từ sau chuyện đó.

Thái độ Diệp Hạo Hiên đối với Đường Uyển có chút biến đổi, từ sâu trong nội tâm anh đã không còn ghét cô nữa, cũng không đi gây khó dễ cho cô, trong khoảng thời gian này, anh âm thầm cho người điều tra ngọn ngành cái chết của Giang Bích Vân năm đó.

Thái độ của Đường Uyển đối với Diệp Hạo Hiên thì không có gì cải biến, cô vẫn như trước đây cùng với anh diễn trò ân ái trước mặt mọi người, khi chỉ còn hai người cô lại trở nên lạnh nhạt.

Ngày đó sau khi Giang Nhu tỉnh lại, phục vụ liền nói với cô ta rằng cô ta đột nhiên bị ngất, là Đường Uyển đã tìm bác sĩ đến chữa trị cho cô ta, sau đó Đường Uyển có chuyện nên đã đi trước, vì vậy, Giang Nhu không hề hoài nghi Đường Uyển, vẫn như trước đây duy trì tình cảm chị em tốt đẹp với cô.

Mặc dù kế hoạch của Đường Uyển giữa chừng gặp chút biến cố, nhưng sau đó chúng vẫn quay về quỹ đạo ban đầu như cô mong muốn.

Hôm đó, cô đã mời Phó Tử Kình đến gặp mặt tại một quán cà phê trong thành phố.

Phó Tử Kình cẩm trong tay một túi xách màu đen, vội vã đi vào quán cà phê, mỉm cười nhìn Đường Uyển nói: “Xin lỗi, trên đường đến bị kẹt xe, tôi đến muộn rồi.”

“Không sao.” Đường Uyển ngước nhìn Phó Tử Kình, chống cằm chỉ vào cặp sách của anh ta, nhàn nhạt hỏi: “Thứ tôi cần, anh mang đến rồi chứ?”

“Chuyện mà em đã dặn dò, tôi sao dám quên? Khẳng định là mang đến!” Phó Tử Kình vừa nói vừa móc một túi văn kiện từ trong túi ra rồi đặt chúng lên bàn, đấy đến trước mặt Đường Uyển.

Lúc này, nhân viên phục phụ bưng một ly cà phê đến, đặt trước mặt Phó Tử Kình.

“Anh ngồi xuống uống cà phê trước đi.” Đường Uyển chỉ vào cốc cà phê trước mặt nói với Phó Tử Kình.

Sau đó, cô liền cúi đầu, mở túi văn kiện ra, liếc nhìn tài liệu bên trong.

Phó Tử Kình vừa uống cà phê vừa dùng ánh mắt tràn đầy tư niệm nhìn Đường Uyển nói: “Tiểu Uyển, gần đây em vẫn khỏe chứ?”

“Khá tốt.”

Đường Uyển không ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô vẫn luôn cúi thấp đầu dán mặt vào tài liệu trên tay, cô lật xem từng trang một như sợ bản thân sẽ bỏ sót một mấu chốt nào đo.

Thấy vậy Phó Tử Kình không quấy rầy Đường Uyển xem tài liệu nữa, anh ta chỉ ở bên lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt anh ta hiện lên sự nhớ nhung cùng bất lực.

Đường Uyển xem qua tài liệu một lần, cô sắp xếp từng thứ một, bỏ vào túi đựng hồ sơ, giơ tay cầm ly cà phê nhấp một ngụm, khẽ nhếch môi nhìn Phó Tử Kình nói: “Cảm ơn anh đặc biệt đem tài liệu đến đây cho tôi.”

“Em đừng bao giờ nói lời cảm ơn với anh.” Phó Tử Kình nhìn Đường Uyển một cách trìu mến nói, khi nói chuyện, anh ta còn đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Đường Uyển.

Đường Uyên lập tức rút tay khỏi bàn tay của Phó Tử Kình, sau đó bỏ văn kiện vào trong túi xách, đứng lên nói với anh ta: “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi!”

Sự thất vọng thoáng qua trong mắt Phó Tử Kỳ, anh ta không mấy vui vẻ, cùng Đường Uyển bước ra ngoài quán cà phê.

“Cẩn thận!”

Bọn họ vừa mới ra khỏi cửa tiệm, thì một chiếc xe gắn máy từ phía đối diện liền lao đến, Phó Từ Kình vội vã ôm lấy eo Đường Uyển, ôm cô vào lòng thật chặt

“Em không sao chứ?” Phó Tử Kình cau mày, lo lắng hỏi Đường Uyển.

Đường Uyển nhìn thấy chiếc xe gắn máy đã lao đi, trong lòng thầm mắng một câu, sau đó quay người lại, nhìn Phó Tử Kình, lắc đầu nói: “Tôi không sao.”

Tuy nhiên, cảnh Phó Tử Kình dùng thân mình bảo vệ Đường Uyển đã bị Diệp Hạo Hiên nhìn thấy, trong lòng anh dâng lên một cảm giác ghen tức...