Chương 16: Đem đến cho cô sự an ủi và động viên

Diệp Hạo Hiên yêu cầu bác sĩ sao chép hồ sơ bệnh án của Đường Uyển, sau đó anh rời bệnh viện với bản sao trên tay.

Vài ngày sau.

Diệp Hạo Hiên lái xe đến thẳng công ty của Phó Tử Kình ở thành phố J gần thành phố S để hẹn gặp hắn.

Phó Tử Kình rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Hạo Hiên đến tìm mình, hắn ngay lập tức đưa Diệp Hạo Hiên đến một quán trà gần công ty.

Diệp Hạo Hiên thấy Phó Tử Kình nhìn mình với dáng vẻ phòng vệ, anh khẽ nhếch môi nói: "Đừng nghĩ nhiều cũng đừng căng thẳng, hôm nay tôi tới tìm anh không phải là để đánh nhau, đương nhiên cũng không phải nói chuyện tình cảm."

"Ha ha......"

Phó Tử Kình cười gượng, chờ Diệp Hạo Hiên nói vào chủ đề chính.

Sau đó Diệp Hạo Hiên trực tiếp đặt bản sao bệnh án của Đường Uyển đến trước mặt Phó Tử Kình, anh hỏi thẳng: "Đường Uyển chính là Giang Bích Vân?"

Mặc dù câu anh nói là một câu hỏi, nhưng giọng điệu lại đầy chắc chắn.

"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Phó Tử Kình cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm để che đi vẻ hoảng sợ.

Diệp Hạo Hiên cười thật lâu nhìn Phó Tử Kình, sau đó đem hồ sơ bệnh án mở ra, chỉ tay về phần người nhà ký tên, nhìn chằm chằm Phó Tử Kình: "Đây là chữ ký của anh đúng không?"

Phó Tử Kình nhìn xuống chữ ký trên đó, vẻ mặt lập tức trở nên ngượng ngùng, hắn nhìn Diệp Hạo Hiên thừa nhận: "Dù sao cậu cũng đã biết tất cả, vậy thì tôi không có gì phải giấu diếm nữa."

Sau đó, hắn nói với Diệp Hạo Hiên về việc tình cờ cứu Giang Bích Vân như thế nào và việc điều trị của cô ra sao.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Diệp Hạo Hiên rất sốc, cuối cùng anh cũng đã xua tan được mối hận thù của mình với Đường Uyển, từ tận đáy lòng anh cảm thấy cô chẳng qua là một người đáng thương với cuộc đời khốn khó.

"Bây giờ cậu đã là chồng của Uyển nhi... không, là chồng của Bích Vân nên hãy đối xử thật tốt với cô ấy, những ngày tháng đó, cô ấy trải qua không hề dễ dàng.” Phó Tử Kình nói với Diệp Hạo Hiên một cách chân thành.

Nghe hắn gọi Đường Uyển là Uyển nhi một cách trìu mến, anh chắc chắn người đàn ông trước mặt vẫn có tình cảm với cô, nhưng nếu Phó Tử Kình vẫn còn yêu cô thì tại sao ngay từ đầu hắn đã chọn cách buông tay?

Thôi bỏ đi, nếu giờ mà thảo luận vấn đề này với một người đàn ông thì cũng quá kỳ cục rồi.

Diệp Hạo Hiên cuối cùng cũng không hỏi hắn vấn đề trong lòng, anh gật đầu đáp ứng: "Tôi hiểu."

Sau đó Diệp Hạo Hiên đứng dậy và rời khỏi thành phố J.

Sau khi Diệp Hạo Hiên trở lại công ty, lập tức có người đem thông tin cá nhân, các mối quan hệ của Giang Nhu đến và trong đó có cả báo cáo chi tiết về vụ hỏa hoạn khiến Giang Bích Vân bị "gϊếŧ".

Hóa ra, mẹ ruột của cô mất sớm khi cô còn nhỏ.

Cô với mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ của mình sống chung dưới một mái nhà. Không ngờ Giang Bích Vân là một người rất xuất sắc, tốt nghiệp thạc sĩ ở trường đại học nổi tiếng trong nước và thông thạo nhiều thứ tiếng.

Cô mồ côi mẹ khi còn nhỏ, ba của anh cũng qua đời khi tuổi còn rất trẻ.

Điều khác biệt duy nhất là mẹ anh không tái hôn và ông nội anh rất yêu thương anh.

Sự tương đồng này khiến cán cân tình cảm của Diệp Hạo Hiên và Đường Uyển dần trở nên thăng bằng...

“Món canh hôm nay khá ngon, để anh lấy cho em một bát!” Diệp Hạo Hiên giơ tay lấy một chiếc bát trống, sau đó đặt một bát canh cá đặt trước mặt cô.

Hôm nay người đàn ông này làm sao vậy?

Đường Uyển thầm suy nghĩ hành động của Diệp Hạo Hiên là có ý gì, cô cười nói: "Cảm ơn! Anh cũng uống đi!"

Diệp Hoằng Duệ thấy quan hệ giữa Diệp Hạo Hiên và Đường Uyển dần tốt lên, nụ cười trên mặt ông cụ càng sâu hơn: "Mấy đứa luôn bận rộn trong công việc nên ăn nhiều thứ bổ dưỡng một chút."

Chu Ánh Vinh cũng gắp vào bát Đường Uyển một ít thức ăn rồi cười nói: "Con ăn nhiều một chút, chăm sóc thân thể cho thật tốt."

Diệp Hạo Hiên lập tức hiểu được ý mà Chu Ánh Vinh muốn nói, anh múc đầy bát canh cho bà ấy và nói: "Mẹ, mẹ cũng nên chăm sóc bản thân thật tốt!"

Bữa cơm hôm nay mọi người trải qua rất vui vẻ.

Sau bữa tối, Đường Uyển và Diệp Hạo Hiên ngồi trong phòng khách với Diệp Hoằng Duệ một lúc, lát sau lên lầu tắm rửa.

“Anh làm cái gì vậy?!” Đường Uyển giật mình khi tự dưng có người ôm lấy cô, cô quay đầu nhìn anh với ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh.

Diệp Hạo Hiên nhìn Đường Uyển nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì, anh chỉ muốn ôm em một cái thôi.” Nói xong anh cúi đầu đặt cằm lên vai cô.

“Anh đừng có điên cả ngày như thế được không, cứ làm chuyện gì không đâu!” Đường Uyển cau mày, giơ tay đập vào lưng Diệp Hạo Hiên.

"A……"

Diệp Hạo Hiên buông Đường Uyển ra, ngẩng đầu hét lên một tiếng giả bộ cau mày nhìn cô nói: "Ta nói người phụ nữ này, sao mỗi lần đều không hiểu phong tình thế?"

"Đi đi đi!"

Đường Uyển phẩy tay như phẩy ruồi nhìn chằm chằm Diệp Hạo Hiên với vẻ mặt kinh tởm: "Anh thích tìm cô nào phong tình thì đi tìm cô đó. Chỉ cần đừng chọc tới tôi là được!"

Nói xong cô xoay người nằm trên giường.

"..."

Diệp Hạo Hiên đứng hình, từ đầu đến chân như bị dội một gáo nước lạnh, anh vốn muốn an ủi động viên Đường Uyển một chút, nhưng không ngờ anh mới là người cần được an ủi tâm hồn bị tổn thương.

Ngày hôm sau.

Đường Uyển vừa tới văn phòng còn chưa kịp ngồi xuống ghế thì đã nhận được nhiệm vụ công tác khẩn cấp, nhìn đích đến của chuyến công tác, cô trợn tròn mắt.

Vân Nam? Từ khi nào công ty đã mở rộng kinh doanh đến Vân Nam luôn vậy?

Chẳng lẽ người đàn ông ấy vì chuyện tối hôm qua mà ghi hận cô sao?

"Tại sao anh lại để tôi đi Vân Nam? Đã vậy còn là ngay trong ngày hôm nay?" Đường Uyển tức giận chạy vào phòng làm việc của Diệp Hạo Hiên, cô chống tay lên bàn nhìn anh bằng ánh mắt phẫn nộ.

Diệp Hạo Hiên nhướng mắt liếc nhìn Đường Uyển, khóe môi nở nụ cười: "Ông chủ giao công việc cho nhân viên còn cần lý do này lý do nọ sao?"

"Được thôi! Anh đã muốn tôi đi như vậy thì tôi sẽ đi!" Đường Uyển trừng mắt nhìn Diệp Hạo Hiên sau đó lập tức quay đi.

Đường Uyển vội vàng trở về thu dọn hành lý rồi chạy đến sân bay lấy vé, qua cửa kiểm tra an ninh bước lên khoang, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh, cô liền sững sờ...