Chương 26: Quyết định.

Phạm Hiểu Huyên nghe vậy, gương mặt trắng nõn chợt đỏ bừng, cô ấy vội vã che giấu giải thích: “Hôm nay mọi người mới làm quen với nhau mà, Bích Vân, cậu đừng nói lung tung!”

Giang Bích Vân bĩu môi: “Vốn dĩ tớ định hợp tác người, nếu đã vậy thì thôi!”

“Đừng...”

Phạm Hiểu Huyên sốt ruột ngay nhưng thoáng chốc lại ý thức mình nên rụt rè chút nên nuốt những lời định nói vào lại cổ họng.

Giang Bích Vân đã hoàn toàn xác định được suy tiếng lòng của Phạm Hiểu Huyên, cũng không chọc thủng suy nghĩ này của cô ấy, tiện thể dời đề tài, hai người đi vệ sinh xong thì cười nói rồi trở lại bàn ăn.

Sau khi ăn xong.

Giang Bích Vân đẩy Phạm Hiểu Huyên về phía Cổ Tuấn Trì, mỉm cười nói: “Luật sư Cổ, anh có thể đưa bạn thân tôi về giúp được không?”

Cổ Tuấn Trì nhìn Phạm Hiểu Huyên đang ngại ngùng, sau đó nhìn Giang Bích Vân gật đầu trả lời: “Không thành vấn đề.”

Rồi sau đó, Giang Bích Vân khẽ thì thầm bên tai Phạm Hiểu Huyên rồi chào tạm biệt hai người, xoay người lên xe với Diệp Hạo Hiên.

Bây giờ trời đã bước vào cuối mùa hạ, gió đêm phả vào má khiến người ta cảm thấy rất mát mẻ, hai hàng cây thơm ngát bên đường thỉnh thoảng lại có tiếng ve kêu, vầng trăng cong cong trên bầu trời đêm đen, tỏa một lớp màn mong xuống mặt đất.

Giang Bích Vân ngồi ở ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ xe đang mở phân nửa, lẳng lặng ngẩn ngơ.

“Em cho rằng Phạm Hiểu Huyên và Cổ Tuấn Trì có thể thành đôi à?” Diệp Hạo Hiên lái xe, bất chợt hỏi.

Giang Bích Vân nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía sườn mặt của Diệp Hạo Hiên nói: “Không thử thì sao biết được?”

“Lỡ như hai người đó không thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì sao?” Diệp Hạo Hiên nói đùa.

Giang Bích Vân bình tĩnh cười cười: “Vậy thì tùy duyên thôi.”

Chỉ chốc lát sau, họ đã về đến biệt thự nhà họ Diệp.

Kể thừ khi Diệp Hoằng Duệ và Chu Ánh Vinh biết những chuyện bi thảm mà Giang Bích Vân đã từng gặp phải, họ rất yêu thương cô.

Bởi vậy, khi Giang Bích Vân và Diệp Hạo Hiên bước từ bên ngoài vào, Diệp Hoằng Duệ mỉm cười với Giang Bích Vân trước: “Uyển Nhi, à không, Bích Vân, hôm nay ăn ở ngoài có ngon không?”

“Dạ cũng được ạ, ông nội, chúng cháu mua cho ông ít thanh long, ông bị cao huyết áp, ăn thanh long có thể hạ huyết áp xuống.” Giang Bích Vân nói rồi đưa túi cho người làm, để thím ấy mang vào bếp cắt rồi đem ra.

Diệp Hoằng Duệ thấy thế càng vui vẻ hơn: “Ha ha... Cháu đúng là con bé tốt bụng!”

Sau đó, ông cụ chợt đứng dậy, lấy chiếc hộp không biết từ đâu ra đưa cho Giang Bích Vân nói: “Chiếc vòng này là di vật của bà nội Hạo Hiên, bây giờ ông tặng nó cho cháu, mong rằng sau này cuộc đời cháu sẽ suôn sẻ bình an.”

Cho dù Giang Bích Vân không biết giám định và hiểu trang sức nhưng cô cũng biết chắc chắn chiếc vòng này có giá trị rất lớn, cô vội vàng từ chối: “Ông ơi, cháu hiểu ý tốt của ông nhưng món quà này quý giá quá, cháu không dám nhận ạ!”

“Ông nội bảo em nhận thì em cứ nhận đi, người một nhà với nhau mà, em khách sáo làm gì?” Diệp Hạo Hiên chợt chen vào nói.

Giang Bích Vân thấy mình không thể từ chối thêm nữa nên nhận chiếc vòng ngọc phỉ thúy, sau đó, cô lại ngồi trong phòng khách tán gẫu với Diệp Hoằng Duệ một lúc rồi mới về phòng ngủ trên lầu với Diệp Hạo Hiên.

Buổi tối, Giang Bích Vân nằm trên giường, nghĩ đến lòng tốt Diệp Hoằng Huệ dành cho mình, cô càng bất an hơn.

Từ khi cô và Diệp Hạo Hiên kết hôn, nhà họ Diệp tốt với cô đến mức không còn gì để nói, cho dù lúc đầu Diệp Hạo Hiên tìm mọi cách làm khó cô nhưng sau đó anh lại không quan tâm đến những hiềm khích lúc trước, ra tay giúp đỡ cô. Bây giờ còn giúp cô tìm luật sư bào chữa thắng kiện, còn giúp cô phá sập công ty nhà họ Cổ.

Tất cả những điều này, cô đều ghi nhớ trong lòng.

Nhưng họ đối xử với cô tốt bao nhiêu thì cảm giác tội lỗi sâu trong nội tâm cô càng nặng nề bấy nhiêu, bởi vì ban đầu cô đồng ý kết hôn với Diệp Hạo Hiên là kế sách tạm thời mà thôi, cô không hề yêu anh, cô chỉ đang lợi dụng anh.

Không được! Cô không thể tiếp tục như vậy được, cô phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không sẽ không công bằng với Diệp Hạo Hiên! Không công bằng với nhà họ Diệp!

Sau khi quyết định xong, bỗng nhiên cô thấy thoải mái nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trong màn đêm, cô nghiêng đầu nhìn gương mặt đang ngủ say của Diệp Hạo Hiên.

Anh thật sự rất đẹp trai!

Nếu cô vẫn còn là cô bé mới tuổi đôi mưa, chưa trải qua những chuyện tồi tệ như vậy, chắc chắn cô sẽ yêu anh đến mức hết thuốc chữa.

Nhưng, hình như bây giờ cô đã không còn sức lực nữa, không muốn yêu đương với ai, huống chi là tình chị em!

Tạm biệt! Hạo Hiên, em tin anh sẽ gặp được một cô gái xinh đẹp tốt bụng.

Giang Bích Vân thầm tạm biệt với Diệp Hạo Hiên, lòng cô ngập tràn những lời chúc phúc chân thành đến anh.

Ngày hôm sau, sau khi Giang Bích Vân ăn sáng xong, cô bước đến trước mặt Diệp Hoằng Huệ, nghiêm túc nói với ông ấy: “Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông.”

Diệp Hoằng Huệ thấy sắc mặt cô hơi bất thường, quan tâm hỏi: “Sao sắc mặt cháu lại kém vậy? Có việc gì cháu cứ nói đi!”

Giang Bích Vân nghe vậy, khẽ cúi đầu xuống, im lặng đứng tại chỗ.

Diệp Hoằng Huệ hiểu ngay, vì thế ông ấy bảo Giang Bích Vân đến phòng làm việc với anh, ông ấy nhìn Giang Bích Vân rồi chậm rãi nói: “Nói đi, ông đang nghe đây.”

Giang Bích Vân quỳ xuống đất lạy Diệp Hoằng Huệ.

“Đứa nhỏ này cháu sao vậy?! Đứng lên đi!” Diệp Hoằng Huệ kinh ngạc nhìn Giang Bích Vân, bước sang ngay, muốn kéo cô đứng lên khỏi mặt đất.

Giang Bích Vân ngẩng đầu, ánh mắt chân thành nhìn Diệp Hoằng Huệ chằm chằm: “Ông nội, để cháu lạy ông ba lạy rồi sẽ đứng lên giải thích rõ ràng với ông.”

Diệp Hoằng Huệ thấy Giang Bích Vân kiên quyết như vậy nên đành làm theo lời cô.

Giang Bích Vân lạy Diệp Hoằng Huệ thêm hai cái rồi mới đứng lên, cô buông thỏng tay nhìn ông hối lỗi: “Ông nội, cháu xin lỗi! Cháu nghĩ bây giờ cháu nên thú nhận chuyện này với ông.”

“Cuối cùng là chuyện gì?” Giờ phút này Diệp Hoằng Huệ hơi không hiểu.

Ngay sau đó, Giang Bích Vân nói động cơ cô đồng ý kết hôn với Diệp Hạo Hiên cho Diệp Hoằng Huệ nghe, sau đó nhìn ông ấy bằng đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: “Ông ơi, cháu xin lỗi! Cháu thật sự không thể tiếp tục ở trong ngôi nhà này nữa, cũng không thể trì hoãn Hạo Hiên. Anh ấy còn trẻ, huống hồ chúng cháu chỉ làm lễ cưới, chưa đăng ký kết hôn nên về mặt pháp luật, anh ấy vẫn đang trong trạng thái chưa lập gia đình.”

Sau khi Diệp Hoằng Huệ nghe Giang Bích Vân nói, cảm thấy ngực mình đau nhói, có nằm mơ ông ấy cũng không ngờ cô lại lừa gạt lòng tin của ông ấy, cũng càng không ngờ sự ngọt ngào thân mật của cặp vợ chồng son chỉ là những màn diễn!

Và thủ phạm chính của bi kịch hôn nhân này là ông ấy!

Diệp Hoằng Huệ tức phát run, ông ấy lảo đảo, suýt chút ngã quỵ xuống đất.

“Ông nội, ông mau ngồi xuống đi!” Giang Bích Vân vội vàng tiến lên đỡ Diệp Hoằng Huệ ngồi xuống ghế.